CHƯƠNG 1392
LUẬN BÀN MỘT THOÁNG
Lúc này, Từ Nhu đột nhiên giữ chặt tay Diệp Quan
Diệp Quan ngạc nhiên
Từ Nhu nói khẽ:
- Từ sau khi ngươi nhận tổ quy tông, ngươi đã từng khiến ta cảm thấy hết sức lạ lẫm, nhưng ta có thể hiểu được, trên đời này, ai có thể luôn giữ được sự tỉnh táo? Ai có thể luôn bảo trì bản tâm? Ai chưa bao giờ bị lạc hướng? Ta vẫn luôn chờ đợi…
Nói xong, nàng mỉm cười:
- May mắn, ta chờ được ngươi, thiếu niên đã từng ở Hoang Cổ thành kia…
Cuộc sống, chính là một phen tu hành
Ở bên trong con đường tu hành này, không có người nào có thể một mực bảo trì bản tâm, một mực là đã từng thiếu niên
Ai cũng có thời điểm mê mang
Ai cũng có thời điểm lạc hướng
Diệp Quan tự nhiên cũng sẽ bị lạc hướng
Điều này giống như một người ăn xin bỗng nhiên được thừa kế của cải trăm triệu, liệu hắn có thể tỉnh táo sao?
Diệp Quan nhìn nữ tử trước mắt, nói khẽ:
- Ngươi một mực chờ đợi ta sao?
Từ Nhu gật đầu:
- Ừm
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Ngươi không tức giận sao?
Từ Nhu nói:
- Tức giận, nhưng ta có thể hiểu được, bởi vì, ai cũng có lúc còn trẻ
Ai cũng có lúc còn trẻ!
Diệp Quan nắm tay Từ Nhu, hơi hơi cúi đầu, không nói gì
Từ Nhu cũng không có phản kháng, mặc cho Diệp Quan lôi kéo tay nàng, nàng mỉm cười nói:
- Ngày mai liền sẽ phản công, ngươi nghĩ như thế nào?
Diệp Quan cười nói:
- Mẹ đã an bài tốt hết thảy, ta chỉ là đi làm dáng
Từ Nhu trầm giọng nói:
- Ta hiện tại càng lo lắng chính là vị Tông chủ Quá Khứ Tông kia
Diệp Quan nhíu mày:
- Ngươi là sợ nàng phá hư quy củ?
Từ Nhu gật đầu
Diệp Quan cười nói:
- Như vậy đúng ý ta
Từ Nhu hơi ngẩn ra, lập tức hiểu rõ, ngay lập tức cười nói:
- Cũng đúng
Nếu như nữ nhân kia không giảng quy tắc, vậy đối với Diệp Quan mà nói, cũng không phải là chuyện gì xấu
Diệp Quan đột nhiên nói:
- Ta đã đi gặp Chân tỷ
Trong lòng Từ Nhu căng thẳng, nàng nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan mỉm cười:
- Chớ có lo lắng, sự tình Chân tỷ, ta sẽ xử lý tốt
Hắn đã quyết định
Trong vòng mười năm, hắn sẽ nỗ lực tu luyện
Nếu như không thể vô địch, đến lúc đó, liền gọi cha già còn có cô cô váy trắng còn có ông nội, còn có Tiêu Dao Kiếm Tu cùng với Thanh Khâu cô cô đến
Ác Đạo ngươi không phải ngưu bức sao?
Cô cô váy trắng không đánh lại ngươi, ta gọi năm người tới đánh ngươi!
Ác Đạo: "…"
Từ Nhu nắm chặt tay Diệp Quan, nói khẽ:
- Ngươi cũng chớ có tạo áp lực quá lớn cho mình, cố hết sức là được rồi
Diệp Quan gật đầu:
- Yên tâm, ta có chừng mực
Từ Nhu mỉm cười:
- Đi gặp Tiểu Kính thôi
Diệp Quan lôi kéo tay Từ Nhu:
- Cùng nhau?
Từ Nhu liếc Diệp Quan một cái:
- Ta đi làm cái gì?
Cái nhìn này, phong tình vạn chủng
Diệp Quan nhìn có chút thất thần, hắn do dự một chút, sau đó cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán Từ Nhu
Từ Nhu cũng không cự tuyệt, mà là chậm rãi ôm Diệp Quan vào trong ngực, nói khẽ:
- Ngươi biết không? Ta hết sức hâm mộ tháng ngày ngươi chung đụng cùng với đại tỷ tại Hệ Ngân Hà
Diệp Quan hỏi:
- Vì sao?
Từ Nhu mỉm cười:
- Bởi vì đều hết sức thuần túy
Diệp Quan dùng hai tay vòng lấy eo nhỏ nhắn của Từ Nhu, nói khẽ:
- Về sau chờ sau khi Chân tỷ ra ngoài, chúng ta liền cùng nhau trở lại Hệ Ngân Hà ở một thời gian ngắn, như thế nào?
Từ Nhu ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quan:
- Thật sao?
Diệp Quan gật đầu
Từ Nhu nhoẻn miệng cười:
- Được
Nói xong, nàng đột nhiên đi đến nói nhỏ vào tai Diệp Quan:
- Đến lúc đó chuẩn bị một chiếc giường cực lớn…
Diệp Quan trừng mắt nói:
- Chuẩn bị giường lớn làm cái gì?
Từ Nhu giống như cười mà không phải cười:
- Đấu địa chủ!
Diệp Quan đột nhiên cúi người hôn môi Từ Nhu
Thân thể Từ Nhu khẽ run lên, vốn muốn phản kháng một thoáng, nhưng lại phát hiện ra, một chút khí lực cũng không có
Sau một hồi, rời môi
Diệp Quan nhìn Từ Nhu xúc động lòng người trong ngực, hắn mỉm cười:
- Sự tình chiếc giường lớn, ta nhớ kỹ. Ha ha…
Một lát sau, Diệp Quan rời đi
Từ Nhu nhìn Tổ Nguyên trong tay, trên mặt nổi lên một nụ cười xúc động lòng người, cười không phải là bởi vì Tổ Nguyên, mà là bởi vì Diệp Quan cuối cùng cũng đã tìm về chính mình
Nàng là cao hứng từ trong thâm tâm
Sau khi phân biệt với Từ Nhu, Diệp Quan đi vào một căn tu luyện thất tìm Từ Kính
Nhìn thấy Diệp Quan, Từ Kính hơi ngẩn ra
Diệp Quan đang muốn nói chuyện, Từ Kính đột nhiên nói:
- Luận bàn một thoáng!
Diệp Quan sửng sốt
Từ Kính nhìn Diệp Quan:
- Tới
Diệp Quan cười nói:
- Được
Dứt lời, hai người đồng thời xuất kiếm
Ông!
Ông!
Theo hai tiếng kiếm reo vang vọng, hai đạo kiếm quang từ giữa sân chém bay mà qua
Ầm!
Một mảnh kiếm quang đột nhiên nổ tung ra từ giữa sân, ngay sau đó, hai người đồng thời liên tục lùi lại