CHƯƠNG 1393
KHÔNG CẦN
Sau khi dừng lại, trong mắt Từ Kính lóe lên một tia kinh ngạc:
- Ngươi…
Không thể không nói, trong nội tâm nàng vẫn là vô cùng khiếp sợ
Năm đó lúc nàng nhìn thấy Diệp Quan, khi đó thiên phú của Diệp Quan mặc dù nghịch thiên, nhưng so với nàng, chênh lệch có thể nói là cách xa vạn dặm
Mà bây giờ, thực lực của Diệp Quan lại là đã mạnh đến loại trình độ này
Diệp Quan cười nói:
- Ta nếu như không nhanh chóng đề thăng, vậy sẽ rất uổng phí tài nguyên gia tộc cho ta
Từ Kính khẽ gật đầu:
- Lại đến
Diệp Quan lại là lắc đầu:
- Không được
Từ Kính nhíu mày:
- Vì sao?
Diệp Quan cười nói:
- Ngày mai chúng ta kề vai chiến đấu
Từ Kính nhìn hắn một cái, không nói gì
Diệp Quan đi đến trước mặt Từ Kính, hắn giữ chặt tay Từ Kính, nói khẽ:
- Ta có nhiều chuyện muốn nói với ngươi
Đối với nữ tử trước mắt, trong lòng của hắn vẫn còn có chút áy náy
Năm đó nàng vì cứu mình, thậm chí không tiếc bất hoà cùng với Chân Vũ Trụ, phần tình nghĩa này, Diệp Quan hắn cả một đời cũng đều không trả nổi
Từ Kính nhìn Diệp Quan:
- Ngươi cùng với đại tỷ…
Diệp Quan gật đầu
Từ Kính giơ ngón tay cái lên:
- Lợi hại
Diệp Quan do dự một chút, sau đó nói:
- Ngươi…không ăn giấm sao?
Từ Kính trừng mắt liếc Diệp Quan, muốn rút kiếm
Diệp Quan không dám đang đùa giỡn Từ Kính, hắn biết, Từ Kính da mặt mỏng, nếu như đùa giỡn quá mức, nàng không chịu đựng được
Từ Kính đột nhiên nói:
- Nói một chút sự tình giữa ngươi cùng với đại tỷ tại Hệ Ngân Hà!
Nói xong, nàng dừng một chút, lại nói:
- Đừng có giấu diếm
Diệp Quan trừng mắt nói:
- Một số sự tình tương đối không thích hợp với thiếu nhi, cũng nói sao?
Từ Kính gật đầu:
- Nói đi
Diệp Quan cười cười, sau đó bắt đầu kể sự tình hắn chung đụng cùng với Chân tỷ tại Hệ Ngân Hà
Đương nhiên, có một số việc vẫn là phải giấu diếm
Sau một hồi, Từ Kính nói khẽ:
- Đại tỷ cuối cùng vẫn lựa chọn đi trấn áp Vũ Trụ Kiếp
Diệp Quan nhìn về phía Từ Kính:
- Ngươi biết nàng muốn làm như vậy?
Từ Kính gật đầu:
- Không chỉ ta, Tiểu Nhu cũng biết, bởi vì Vũ Trụ Kiếp càng bị trấn áp sẽ càng mạnh, mà đại tỷ đã trấn áp nó vô số năm, sự cường đại của Vũ Trụ Kiếp, đã vượt xa tưởng tượng của chúng ta…ngay từ đầu chúng ta đều cho rằng đại tỷ có thể sẽ hi sinh chính mình đi trấn áp Vũ Trụ Kiếp, cũng may là vẫn còn chỗ cứu vãn
Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Quan:
- Cũng may đại tỷ lưu lại một tia nhân tính, bằng không, đại tỷ có khả năng liền không còn là đại tỷ của chúng ta
Nhân tính!
Diệp Quan gật đầu, cũng may Từ Chân lưu lại một tia nhân tính, bằng không, không có nhân tính, Từ Chân đối với mọi thứ trên thế gian e rằng sẽ không còn có bất kỳ lưu luyến nào
Từ Kính đột nhiên nói:
- Trước đó ngươi từng đến Kiếp Giới?
Diệp Quan gật đầu:
- Ừm
Từ Kính nhìn Diệp Quan, muốn nói lại thôi
Diệp Quan nắm chặt tay nàng, mỉm cười nói:
- Yên tâm, ta nhất định sẽ cứu nàng ra
Từ Kính khẽ gật đầu:
- Ừm
Chân tỷ!
Diệp Quan ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không nơi xa, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định. Ngược lại, hắn đã chuẩn bị dự tính xấu nhất, thực sự không được, liền hội đồng Ác Đạo!
Năm người đánh một mình Ác Đạo, ưu thế ở bên ta
Ác Đạo: "…"
Ngày thứ hai
Sáng sớm, hết thảy cường giả tề tụ bên trong tinh không
Cường giả ba đời Dương gia đều có mặt, không chỉ như thế, còn có thật nhiều Tuế Nguyệt Nghịch Hành Giả, những Tuế Nguyệt Nghịch Hành Giả này đều là Tần Quan mới mời chào
Tần Quan chiêu mộ người là rất dễ dàng, dù sao, nàng thế nhưng là có được Tổ Nguyên, hiện tại Tổ Nguyên Đan trong tay nàng, đã trở thành đồng tiền mạnh trong Tuế Nguyệt trường hà
Diệp Quan đi tới bên cạnh Nhị Nha cùng với Tiểu Bạch, Nhị Nha cầm một cây mứt quả liếm láp, nhìn thấy Diệp Quan đi tới, Nhị Nha liếc mắt đánh giá hắn, sau đó nói:
- Có chuyện gì?
Diệp Quan mỉm cười, sau đó lấy ra hai đạo Tổ Nguyên đưa cho Nhị Nha cùng với Tiểu Bạch:
- Thứ này cho các ngươi
Tổ Nguyên!
Nhị Nha nhìn thoáng qua Tổ Nguyên trong tay Diệp Quan, hơi nghi hoặc một chút:
- Ngươi cho chúng ta để làm gì?
Diệp Quan nói:
- Đây là Tổ Nguyên, là vật trân quý nhất trong vũ trụ hiện tại, các ngươi cầm lấy mà tu luyện
Nhị Nha nhìn thoáng qua Diệp Quan, không nói gì
Tiểu Bạch sờ đạo Tổ Nguyên kia, mặt mũi tràn đầy tò mò
Diệp Quan chân thành nói:
- Thật sự vô cùng trân quý…
Nhị Nha lắc đầu:
- Không cần
Diệp Quan không hiểu:
- Vì sao?
Nhị Nha bình tĩnh nói:
- Quá trân quý, vẫn là cháu trai ngươi dùng đi!
Tiểu Bạch quơ trảo nhỏ với tốc độ cao, sau đó chỉ đạo Tổ Nguyên kia, đầu lắc lư một hồi, cũng không biết đang biểu đạt cái gì
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Bạch, Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút:
- Nàng đang nói cái gì?
Nhị Nha nói:
- Nàng nói, tự ngươi dùng đi