CHƯƠNG 1478
GÃ LÀ CÁI LÔNG!
Lâm Ngốc Mỹ liền vội vàng đỡ bà ta, tay trái vỗ nhè nhẹ sau lưng bà ta, run giọng nói:
- Bà nội…
Bà lão nắm thật chặt tay Lâm Ngốc Mỹ:
- Bà nội biết ngươi hướng tới thế giới bên ngoài, muốn trở thành người trên núi, có thể phi thiên độn địa…thế nhưng, đó là một con đường không có lối về, ngươi hãy đáp ứng bà nội, dù như thế nào cũng sẽ không rời khỏi tiểu trấn, ở lại tiểu trấn cả một đời, sau đó lấy chồng sinh con, sống một cuộc sống bình thường…có được hay không?
Lâm Ngốc Mỹ đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Quan, nàng quỳ xuống trước mặt Diệp Quan, nắm thật chặt hai tay, run giọng nói:
- Ta…biết…ta làm như vậy là không đúng, bởi vì đây là ép buộc, nhưng mà…ta thật không có cách nào! Ta chỉ có thể cầu ngươi…ta…
Nói xong lời cuối cùng, nàng trực tiếp oà khóc
Đúng vậy!
Ép buộc!
Nàng biết như vậy là không đúng, cũng là không nên
Nhưng mà, nàng không có cách nào!
Nàng thật sự không muốn bà nội sống nương tựa với mình chết đi như vậy…
Diệp Quan nhìn Lâm Ngốc Mỹ trước mặt, nói khẽ:
- Nếu như ta cứu bà của ngươi, ta có thể sẽ chết
Lâm Ngốc Mỹ ngẩn ngơ, sau đó nói khẽ:
- Là như vậy sao! Thật xin lỗi…
Nói xong, nàng chậm rãi đứng lên, sau đó quay người đi đến trước mặt bà lão, nàng nắm chặt tay bà lão, nước mắt không ngừng chảy ra
Bà lão nắm chặt tay Lâm Ngốc Mỹ, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười:
- Bà nội từ một khắc đi ra ngoài tu hành, liền đã chuẩn bị tâm lý cho ngày này, chỉ là có chút lo lắng cho ngươi…
Lâm Ngốc Mỹ khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:
- Bà nội yên tâm, ta sẽ không đi ra ngoài, thật sự
Bà lão cười cười, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quan đứng cách đó không xa:
- Đáp ứng ta
Diệp Quan cũng không có lên tiếng, mà là rời khỏi phòng
Ở ngoài nhà đá
Diệp Quan ngẩng đầu nhìn về phía thâm không, yên lặng không nói, rất rất lâu sau, hắn khẽ thở dài, đi ra bên ngoài
Hắn cũng không có hối hận, chẳng qua là cảm thấy có chút đáng tiếc
Nếu như có thể trợ giúp, hắn đương nhiên sẽ không keo kiệt, cho dù là đưa tặng Tổ Nguyên
Nhưng nếu như xuất thủ cứu giúp, rõ ràng phiền toái sẽ theo nhau mà đến, dùng thực lực của hắn bây giờ, khẳng định không thể chống cự
Lúc đó, chính mình khẳng định sẽ liên lụy tỷ tỷ cùng với Thiên Thiên, còn có đám người Mộc Nguyên
Nếu thật sự rơi vào tuyệt cảnh, chính mình lại nên như thế nào? Lại có thể thế nào?
Chỉ có thể làm những gì mình có thể làm
Diệp Quan buông xuống một túi trữ vật ở cửa sân, chỉ có một chút đồ ăn, muốn mở ra cũng không cần linh khí
Rất nhanh, Diệp Quan biến mất ở trong màn đêm xa xăm
Mà ở một nơi nào đó, một nam một nữ đang nhìn bóng lưng của hắn
Nam tử nói khẽ:
- Thanh Nhi, hắn giống như có chút bất đắc dĩ
Nữ tử váy trắng bình tĩnh nói:
- Chuyện này đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của hắn
Nói xong, nàng nhìn về phía nam tử bên cạnh:
- Nếu là ngươi, ngươi sẽ cứu sao?
Nam tử lắc đầu:
- Sẽ không. Bởi vì vượt qua phạm vi năng lực cá nhân của ta!
Nữ tử váy trắng nhìn Diệp Quan phía xa:
- Hắn sẽ có tâm ma
Nam tử nhíu mày:
- Vì sao?
Nữ tử váy trắng nói:
- Nếu là thật sự bất lực, đương nhiên sẽ không áy náy, hoặc là có tâm ma, thế nhưng, hắn ở sâu trong nội tâm rất rõ ràng, hắn nếu như thật sự muốn cứu, cho dù có phiền toái, hắn cũng có thể gọi người trong nhà đến giải quyết loại phiền toái này, chẳng qua là hắn không muốn gọi người trong nhà nữa
Nam tử giữ chặt tay của nữ tử váy trắng, nói khẽ:
- Như vậy Thanh Nhi ngươi cảm thấy hắn nên ra tay, hay là không nên ra tay?
Nữ tử váy trắng nhìn cuối con đường phía xa, bình tĩnh nói:
- Đã muốn thành lập một loại trật tự hoàn toàn mới, há có thể nhìn chuyện bất bình mà mặc kệ? Một người cũng đều không dám cứu, làm sao có thể nói đến cứu toàn bộ vũ trụ? Hắn…
Nói đến chỗ này, nữ tử váy trắng đột nhiên dừng lại
Hoá ra ở cuối con phố cách đó không xa, thiếu niên vừa rời đi lại quay trở lại
Chỉ thấy thiếu niên kia đi đến cửa nhà đá, sau đó đá bay cánh cửa nhà đá ra, hắn nhìn bà lão đang hấp hối trong cửa:
- Việc này, ta quản
Bà lão ngây cả người, sau đó nói:
- Đó là A Nan…
Thiếu niên phất phất tay:
- Gã là cái lông!
Ngay mới vừa rồi, hắn đi trên đường phố một mình, sau đó một mực đang suy nghĩ một vấn đề, chính mình thật sự không thể cứu sao?
Không có cách nào cứu, hay là không dám cứu?
Nếu như thật sự là bất lực, vậy mình tự nhiên an tâm
Nhưng nếu như không dám…
Vì sao không dám?
Sợ A Nan - vị đệ tử trong truyền thuyết của Thần Nhất kia?
Mình bây giờ là ai?
Là người thừa kế của Thần Nhất!
Dứt bỏ cái thân phận này, chính mình cần phải e ngại một vị ngụy thần sao?