CHƯƠNG 1546
ĐẠO THỐNG CHI TRANH!
Nói xong, ông ta khẽ lắc đầu:
- Chúng ta đang trưởng thành, cũng dần dần trở thành người khi còn bé chúng ta chán ghét…
Nữ tử áo bào trắng trầm mặc như trước
Nàng không có bước ra một bước cuối cùng, không phải bước không ra, mà là nàng không muốn giết chết một điểm tưởng niệm cuối cùng trong lòng mình kia
Điểm tưởng niệm này nếu như cũng giết chết, thần tính mười thành, cử thế vô địch, như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Nàng không muốn trở thành người mình chán ghét
Thần Nhất đột nhiên cười nói:
- Kỳ thật, xét đến cùng vẫn là chúng ta sống quá lâu. Người một khi sống quá lâu, liền sẽ có chuyện xảy ra, hơn nữa, ở trước mặt tháng năm dài đằng đẵng, cái gì cũng đều lộ ra không trọng yếu. Sinh mệnh chỉ có ngắn ngủi, mới sẽ có vẻ trân quý…
Nói xong, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nói khẽ:
- Có thể để cho ta gặp ngươi lần cuối sao…nữ tử áo bào trắng nhìn theo ánh mắt của Thần Nhất, ở chỗ sâu Tinh Hà xa xôi kia, ở nơi đó, thời không đột nhiên khẽ run lên, rất nhanh, nơi đó xuất hiện một mảnh ánh sáng tím, ngay sau đó, một nữ tử chậm rãi đi ra, nữ tử mặc một bộ váy đỏ, mái đầu bạc trắng, ánh mắt băng lãnh đến cực điểm. Váy đỏ tóc trắng!
Nữ tử áo đỏ nhìn Thần Nhất nằm trên ghế, im lặng không nói
Thấy nữ tử áo đỏ, Thần Nhất đột nhiên cười, không hề miễn cưỡng, không cam lòng hay hối hận, tất cả sinh cơ trong cơ thể ông ta tại thời khắc này chậm rãi tan biến
Tự huỷ bản thân!
Đây là thời khắc cuối cùng của Thần Nhất, chẳng qua, chỉ có một lão giả chứng kiến
Đương nhiên, hiện tại nhiều thêm Tư Phàm Tĩnh cùng với Thần Chủ. Nhìn thấy Thần Nhất tự huỷ, nữ tử áo đỏ đột nhiên không nhịn được hỏi:
- Vì sao không bước ra một bước cuối cùng kia? Bước ra một bước này, sẽ xưa nay chưa từng có, siêu việt hết thảy sinh linh trước đây
Thần Nhất mỉm cười:
- Ta không muốn quên ngươi…
Nữ tử áo đỏ nhìn chằm chằm Thần Nhất:
- Ta cũng không thích ngươi
Hết sức trực tiếp, rất thẳng thắn
Thần Nhất mỉm cười:
- Không sao
Nói xong, ông ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, không còn bất kỳ khí tức gì
Ta nếu không làm được dùng một thành nhân tính áp chế thần tính, vậy liền tự huỷ bản thân…
Lúc nhận biết, ta là người thiếu niên kia
Lúc kết thúc, ta vẫn như cũ là người thiếu niên kia
Ta thích ngươi, chưa bao giờ thay đổi
Tự huỷ!
Thần Nhất cuối cùng lựa chọn tự huỷ, làm chính mình chân thật nhất, bởi vì ông ta không muốn biến thành "chính mình" mà chính mình chán ghét kia
Ở phía trên tinh không, nữ tử áo đỏ sau khi trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu:
- Đáng tiếc
Nói đi, nàng quay người phiêu nhiên mà đi
Mà ở bên cạnh Thần Nhất, lão giả kia lúc này đã là nước mắt tuôn đầy mặt, lão cúi người cõng Thần Nhất lên, run giọng nói:
- Thiếu gia, lão nô mang ngươi về nhà
Nói xong, lão cõng Thần Nhất chậm rãi biến mất ở sâu trong tinh không
Hình ảnh im bặt mà dừng
Thần Chủ quay đầu nhìn về phía nữ tử áo bào trắng một bên:
- Tĩnh tông chủ, theo ta được biết, ngươi cùng vị Diệp công tử này cũng không tính là sinh tử đại thù, nếu như thế, ngươi cần gì phải chuẩn bị bước ra một bước cuối cùng kia, muốn cá chết lưới rách với hắn?
Tư Phàm Tĩnh liếc mắt nhìn Thần Chủ:
- Ngươi nhìn không rõ?
Thần Chủ nói khẽ:
- Đạo thống chi tranh
Đạo thống chi tranh!
Diệp Quan đi là con đường của Thần Nhất, muốn thiết lập trật tự, mà con đường Tư Phàm Tĩnh đi thì là không có trật tự
Hai người tự nhiên là trời sinh đối lập
Tư Phàm Tĩnh mặt không biểu tình:
- Thần Nhất sáng tạo ra trật tự, nhưng kết quả ngươi cũng thấy đấy. Đại giới cái trật tự này mang tới chính là, thế gian này xuất hiện vô số cường giả, vô số thần, những cường giả này như giòi trong xương hút lấy vùng vũ trụ này, khiến cho vùng vũ trụ này trở nên thủng trăm ngàn lỗ, sắp vỡ nát…
Nói đến đây, nàng khẽ lắc đầu:
- Loại trật tự này, muốn thì có ích lợi gì?
Thần Chủ nói khẽ:
- Lão sư đã từng mê mang, bởi vì như như lời ngươi nói, sau khi trong vũ trụ này cường giả càng ngày càng nhiều, tuổi thọ vũ trụ bắt đầu trôi qua một cách bất thường…lão sư từng nói, nhân đạo cùng với thiên đạo từ lúc vừa mới bắt đầu chính là đối lập, tu hành, chính là nghịch thiên mà đi…
Tư Phàm Tĩnh đột nhiên nói thẳng:
- Ngươi là muốn đứng ở phía Diệp Quan?
Thần Chủ nhìn Tư Phàm Tĩnh:
- Ta là hy vọng Tĩnh tông chủ có thể cho hắn một cơ hội, ít nhất, để cho hắn thử xem
Tư Phàm Tĩnh lắc đầu:
- Hắn cũng không thích hợp, hắn tuổi còn rất trẻ, chưa từng trải qua năm tháng ma luyện, chỉ có một bầu nhiệt huyết, ý nghĩ ngây thơ…
Thần Chủ đột nhiên ngắt lời nàng:
- Có lẽ, lão sư nhìn trúng chính là một bầu nhiệt huyết còn có ý nghĩ ngây thơ này của hắn…
Tư Phàm Tĩnh cau mày