CHƯƠNG 2300
ĐỔI GÓC ĐỘ
Diệp Quan tịnh chỉ một điểm, một đạo quyển trục xuất hiện ở trước mặt Trăn lão:
- Bên trong vật này có toạ độ của Quan Huyền vũ trụ, tiền bối sau khi đi tới, có thể tìm thê tử của ta Nạp Lan Già, nàng sẽ an bài cho tiền bối
Trăn lão tiếp nhận quyển trục, sau đó nói:
- Diệp thiếu gia, sau này còn gặp lại
nói xong, lão muốn đi
Diệp Quan đột nhiên cười nói:
- Tiền bối chờ đã
Trăn lão nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan chỉ chỉ nhẫn trữ vật trước mặt, cười nói:
- Còn mời tiền bối thu hồi
Trăn lão do dự một chút, sau đó thu hồi nhẫn trữ vật, chắp tay, sau đó trực tiếp tan biến ở tại chỗ
giữa sân, Diệp Quan hít vào một hơi thật sâu, sau đó nói:
- Tháp Gia, so sánh với cha già và ông nội, ta có phải là rất vô dụng hay không?
Tháp nhỏ nói:
- Cũng không phải, ngươi có đôi khi không biết xấu hổ, so với cha ngươi còn lợi hại hơn
mặt Diệp Quan lập tức liền đen lại
Tháp nhỏ lại nói:
- Lời của Trăn lão là có đạo lý, nhưng ngươi phải hiểu được, dục tốc bất đạt, đừng nghĩ đến một bước liền lên trời, cha ngươi cùng với ông nội ngươi năm đó đều là đã trải qua rất nhiều rất nhiều cực khổ mới có hôm nay, ngươi bây giờ cần phải làm là xác định rõ mục tiêu, sau đó từng bước một tiến về phía mục tiêu này, tuyệt đối không nên nghĩ đến một bước lên trời
Diệp Quan gật đầu:
- Ta hiểu
Tháp nhỏ đột nhiên nói:
- Ngươi thật sự muốn đi Thiên Hành văn minh?
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Muốn đi xem, sao thế?
Tháp nhỏ nói:
- Căn cứ vào kinh nghiệm ta đi theo cha ngươi năm đó, ta cho ngươi một cái đề nghị, trước tiên cẩu thả ở cái địa phương này một thoáng, à không đúng, là tu luyện ở cái địa phương này nhiều một thoáng, đề thăng thực lực, sau đó lại đi đến bản đồ tiếp theo, bằng không, ngươi đi đến bản đồ tiếp theo, sẽ bị đánh hết sức thảm
Diệp Quan: "…"
Tháp nhỏ tiếp tục nói:
- Ta thế nhưng đang nói rất nghiêm túc, dùng thực lực ngươi bây giờ, ngươi đi Thiên Hành văn minh khẳng định là chỉ là đệ đệ, hơn nữa, bởi vì duyên cớ Nhất Niệm, ngươi qua bên kia chắc chắn sẽ không có quả ngon, mâu thuẫn nhất định sẽ có, ngươi đã nghĩ kỹ xử lý những mâu thuẫn đó thế nào chưa?
Diệp Quan yên lặng
Tháp nhỏ lại nói:
- Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, phòng ngừa chu đáo, ngươi đối với mỗi một bước đi trong tương lai đều nên suy nghĩ một thoáng, chính mình có thể sẽ gặp được vấn đề nào, chính mình có năng lực giải quyết những vấn đề này hay không, nếu như mình không có năng lực giải quyết những vấn đề này, như vậy có nên đi hay không?
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Ta tự nhiên là nghĩ tới những vấn đề này, thế nhưng Tháp Gia, lần này đi Thiên Hành văn minh ta không thể cự tuyệt
Tháp nhỏ nói:
- Nhất Niệm?
Diệp Quan gật đầu:
- Ừm
Tháp nhỏ trầm mặc
nó tự nhiên có thể hiểu được, đây giống như một chàng trai nghèo đến gặp bố vợ và mẹ vợ trong thế tục, xác thực, ngươi không thể bởi vì ngươi bây giờ còn nghèo, liền không đi gặp bố mẹ nhà gái? Đây không phải vô nghĩa sao?
Đây không phải là vấn đề có thực lực hay không có thực lực, đây là vấn đề thái độ
Diệp Quan nếu như không đi với Nhất Niệm tới Thiên Hành văn minh, như vậy đến lúc đó gánh chịu hết thảy áp lực khẳng định chính là Nhất Niệm
Tháp nhỏ nói:
- Kỳ thật cũng còn tốt, lần này đi Thiên Hành văn minh mặc dù khẳng định sẽ có khó khăn trắc trở, nhưng đổi một góc độ suy nghĩ khác, kỳ thật cũng không có cái gì
Diệp Quan có chút hiếu kỳ:
- Đổi góc độ gì?
Tháp nhỏ nói:
- Việc lớn hôn nhân tự nhiên là do phụ mẫu làm chủ, ngươi cùng với Nhất Niệm đi Thiên Hành văn minh, nhỏ có thể đàm liền đàm, không thể đàm vậy liền để phụ mẫu tới đàm, nghĩ như vậy, có phải hay không cảm thấy áp lực trong nháy mắt liền không có?
Diệp Quan: "…"
Tháp nhỏ cười nói:
- Kỳ thật cha ngươi nói rất đúng, người cả đời này, quả thực vui vẻ là trọng yếu nhất, có thể phấn đấu, có thể tranh đấu, nhưng đừng có tạo áp lực quá lớn cho mình, nếu ngươi giống như ta, ta liền không có áp lực
Diệp Quan lắc đầu cười một tiếng:
- Tháp Gia, ngươi rất lạc quan
Tháp nhỏ nói:
- Là ta thấy rõ, ài, ngươi là không biết lúc trước ta cùng với ông nội ngươi, ngày ngày bị ông nội ngươi mang theo đi tự bạo… tháng ngày trước kia quá khổ, hiện tại ta muốn hưởng phúc nhiều hơn, trang bức nhiều hơn!
Diệp Quan: "…"
không tiếp tục nói mò với Tháp Gia, Diệp Quan đi tới đệ lục trọng thiên
ở bên hồ, một nam tử trung niên đang câu cá, không nhúc nhích, như một pho tượng
trên thân nam tử trung niên phủ một tấm thảm mỏng, bên cạnh còn đặt một trái dưa hấu, hai mắt khép hờ, giống như đã ngủ
Diệp Quan nhìn về phía cái hồ kia, nước hồ hết sức trong veo, một con cá cũng đều không có