Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2308 - Chương 2308: Đã Hiểu

Chương 2308: Đã Hiểu Chương 2308: Đã Hiểu

CHƯƠNG 2308

ĐÃ HIỂU

Cho đến chết, y cũng đều không có lựa chọn chém đi ràng buộc trong lòng kia

thiên địa hoàn toàn yên tĩnh

Diệp Quan nhìn phía trên cửu trọng thiên kia, hắn mở lòng bàn tay ra, ở chân trời, một thanh kiếm chậm rãi rơi xuống, sau đó vững vàng rơi vào trong tay hắn, kiếm hơi hơi rung động, phát ra từng tiếng ai minh

Diệp Quan nhìn về phía kiếm trong tay, trên thanh kiếm buộc một cái túi thơm, bên trên túi thơm có hai chữ: Tu Nhiên

Diệp Quan nhẹ nhàng vuốt ve kiếm không ngừng run rẩy, lộ ra ánh mắt phức tạp, sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lúc này, Trần Tuế Nguyệt cũng đang nhìn hắn

Đại Đạo chi tranh!

Diệp Quan biết ý tứ của Diệp Tu Nhiên

Đại Đạo hiện có, đại biểu cho trật tự vũ trụ hiện có, mục tiêu đời này của Diệp Quan hắn chính là lật đổ hết thảy trật tự cũ

mà thiếu niên tên là Trần Tuế Nguyệt trước mắt này là đồ đệ của Đại Đạo hiện có, như vậy, Diệp Quan hắn cùng với đối phương cuối cùng cũng sẽ có một trận chiến

Trần Tuế Nguyệt đột nhiên nói:

- Diệp công tử, ta ở cửu trọng thiên này chờ ngươi, sư phó nói thế hệ tuổi trẻ chúng ta quyết đấu công bằng, thế hệ trước không nhúng tay vào

Diệp Quan nói:

- Thế hệ trước nếu như nhúng tay thì sao?

Trần Tuế Nguyệt nói:

- Sư phụ ta nói, vậy chúng ta liền nhận thua

Tháp nhỏ: "…"

Diệp Quan cười nói:

- Trần huynh, dạng này thì như thế nào, liền ba năm, ba năm sau, ta tới đây đánh với ngươi một trận, chỉ hai người chúng ta, chiến một trận công bằng

Trần Tuế Nguyệt mỉm cười nói:

- Được

Diệp Quan khẽ gật đầu:

- Cáo từ

nói xong, hắn quay người rời đi

Trần Tuế Nguyệt sau khi nhìn phía dưới một hồi, y cũng quay người rời đi, sau đó trở lại cửa đá trước cửu trọng thiên kia

Trần Tuế Nguyệt trầm giọng nói:

- Sư phó, Diệp Tu Nhiên tiền bối kia vì sao không muốn chém đi ràng buộc trong lòng?

trong cửa đá, một thanh âm đột nhiên vang lên:

- Tình

Trần Tuế Nguyệt nói:

- Vì sao không tuyệt tình?

thanh âm già nua kia nói khẽ:

- Làm người, trên đời này, rất nhiều người coi trọng tình yêu hơn cả mạng sống của mình, nhưng cũng có người khinh thường tình yêu, mặc kệ là loại nào, đều là một loại nhân tính

Trần Tuế Nguyệt khẽ gật đầu:

- Ta đã hiểu

thanh âm già nua kia tiếp tục nói:

- Ngươi được sinh ra bởi số phận, nên là tồn tại rực rỡ nhất trong thời đại này, nhưng hết lần này tới lần khác xuất hiện một người vừa ra đời liền không nằm trong đạo… ài!

Trần Tuế Nguyệt cười nói:

- Là vị Diệp công tử kia sao?

Thanh âm già nua nói:

- Ừm

Trần Tuế Nguyệt mỉm cười:

- Đại Đạo một đường, luôn là phải tranh, Diệp công tử xuất sinh tốt hơn ta, nhưng ta xuất sinh không phải cũng tốt hơn rất nhiều người sao? Ta nếu như cảm thấy không công bằng, đổi một góc độ suy nghĩ, ta xuất sinh đối với người khác cũng là không công bằng. Cho nên, ta cảm thấy nỗ lực làm tốt việ của chính mình là được, về phần tương lai đánh với Diệp công tử một trận, thắng thì tốt, nếu như thua, đó cũng là tài nghệ của ta không bằng người, không trách được người khác, tiếp tục cố gắng nữa là được

trong cửa đá, thanh âm kia sau khi yên lặng một hồi, cười nói:

- Tốt

Diệp Quan sau khi rời khỏi đệ thất trọng thiên, hắn đi ra phía ngoài, hắn xuất ra nhẫn trữ vật Diệp Tu Nhiên cho hắn, trong nhẫn trữ vật có rất nhiều tài vật, còn có một phần quyển trục

Diệp Quan lấy quyển trục ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng bóp nát, một luồng ánh sáng chui vào bên trong giữa trán hắn, rất nhanh, một phần bản đồ vũ trụ ra hiện ở trong thức hải của hắn

một lát sau, Diệp Quan xuất ra Thanh Huyền kiếm trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang tan biến ở tại chỗ

trong chớp mắt, Diệp Quan chính là đã xuyên qua không biết bao nhiêu tinh vực

đột nhiên, một cỗ khí tức thần bí đột nhiên khóa lại Diệp Quan đang vượt qua thời không với tốc độ cao, Diệp Quan ngừng lại, lúc này, thời không ở xa xa đột nhiên rung động, ngay sau đó, một lão giả chậm rãi đi ra

lão giả nhìn chằm chằm Diệp Quan, lộ vẻ mặt đề phòng:

- Các hạ là?

Diệp Quan hơi hơi chắp tay:

- Tại hạ tới đây tìm một người, cũng không có ác ý

lão giả hỏi:

- Không biết các hạ muốn tìm người nào??

Diệp Quan nhìn thoáng qua sau lưng lão giả, sau đó nói:

- Nơi này không cho người ngoài tiến vào sao?

lão giả vội vàng lắc đầu:

- Tự nhiên không phải, chẳng qua là…

nói đến đây, lão nhìn thoáng qua Diệp Quan, không nói gì

Diệp Quan mở lòng bàn tay ra, một khối Vĩnh Hằng Tinh xuất hiện ở trước mặt lão giả:

- Còn xin dàn xếp một chút

nhìn thấy Vĩnh Hằng Tinh, vẻ mặt của lão giả lập tức hơi đổi, lão vội vàng thu hồi Vĩnh Hằng Tinh, sau đó nói:

- Mời các hạ

người có thể tùy ý xuất ra Vĩnh Hằng Tinh tặng người, đây tuyệt đối là người lão không chọc nổi, lúc này lại không có chút ánh mắt, vậy chính là tự tìm cái chết

Bình Luận (0)
Comment