Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2615 - Chương 2615: Có Biện Pháp Gì Không

Chương 2615: Có Biện Pháp Gì Không Chương 2615: Có Biện Pháp Gì Không

CHƯƠNG 2615

CÓ BIỆN PHÁP GÌ KHÔNG

Kỳ Chủ lau mồ hôi lấm tấm trên trán, nói khẽ:

- Thật hoài niệm thời điểm có thể bay

Diệp Quan cười nói:

- Đi thôi

hai người tiếp tục đi tới

sau khi đi vào trong sa mạc, Kỳ Chủ liền có vẻ chật vật, Diệp Quan ngược lại còn tốt, bởi vì tu vi của hắn mặc dù bị phong ấn, nhưng thân thể dù sao cũng là kiếm ý ngưng tụ mà thành, bởi vậy, ở phương diện thể lực tốt hơn rất nhiều so với Kỳ Chủ

nhìn Kỳ Chủ hư nhược, Diệp Quan do dự một chút, sau đó nói:

- Kỳ cô nương, ngươi nếu như không ngại…

Kỳ Chủ liền nói ngay:

- Ta không ngại!

Diệp Quan:"…"

Cứ như vậy, Diệp Quan cõng nàng lên, tiếp tục đi về phía chỗ sâu

ở trên lưng Diệp Quan, Kỳ Chủ mỉm cười nói:

- Ta đã sắp đi không nổi nữa

Diệp Quan nói:

- Đã nhìn ra

Kỳ Chủ nói:

- Vậy ngươi vì sao không cõng ta sớm một chút?

Diệp Quan mặt đen lại:

- Đây không phải nam nữ khác biệt sao??

Kỳ Chủ mỉm cười nói:

- Đều là tu sĩ, thân thể chẳng qua là một cỗ xác thịt, có gì khác biệt chứ

Diệp Quan nói:

- Thật sự không ngại chút nào??

Kỳ Chủ gật đầu:

- Không ngại

Diệp Quan nói:

- Như vậy có thể cho ta sờ không?

Kỳ Chủ: "…"

Ước chừng một lúc lâu sau, Diệp Quan cuối cùng nhìn thấy một toà phế đô trong sa mạc

Diệp Quan nhìn về phía toà phế đô kia, nói khẽ:

- Là ở đó sao??

Kỳ Chủ nói:

- Ta không biết!

Diệp Quan lập tức nhíu lại lông mày

Kỳ Chủ nói:

- Năm đó ghi chép đối với vị Đa Nguyên Đạo Đế này rất rất ít, ta chỉ biết là y tới từ một tông môn gọi là Hư Vô Tông, tông môn này ở vị trí mấy trăm dặm bên phải Đa Nguyên Thành, về phần có thật vậy hay không, ta cũng không rõ ràng lắm

Diệp Quan khẽ gật đầu:

- Trước tiên đi qua xem một chút

nói xong, hắn cõng Kỳ Chủ tiếp tục đi tới

nhưng vào lúc này, chuyện bất ngờ xảy ra, chỉ thấy bên trong đất cát trước mặt hắn đột nhiên lao ra một con mãng xà màu đỏ như máu

vẻ mặt của Diệp Quan lập tức đại biến, tay phải hắn đột nhiên đánh tới một quyền

Ầm!

Một quyền này vung ra, con mãng xà trực kia tiếp bị đánh bay, nhưng hắn cùng với Kỳ Chủ cũng bay ra ngoài, hai người lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất…

Diệp Quan vội vàng đứng lên, lúc này, đất cát bốn phía đột nhiên chuyển động, lít nha lít nhít…

nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Diệp Quan trầm xuống, hắn nhìn về phía Kỳ Chủ bên cạnh, vẻ mặt của Kỳ Chủ có chút trắng bệch

Diệp Quan nhìn chằm chằm nàng:

- Ngươi sợ rắn?

Kỳ Chủ vội vàng nghiêm mặt nói:

- Làm sao lại như vậy? Ta thế nhưng là văn minh vũ trụ cấp sáu chi chủ…ta làm sao lại sợ…

Diệp Quan mặt đen lại:

- Ngươi nói chuyện cẩn thận, không nên ôm ta sờ loạn… mẹ nó, nơi đó không thể…

Kỳ Chủ: "…"

Diệp Quan xem như đã nhìn ra, nữ nhân này là quả thực sợ rắn

sắc mặt của Kỳ Chủ lúc này tái nhợt, hai tay gắt gao nắm lấy cánh tay hắn, thanh âm cũng đều có chút phát run

nhìn thấy bộ dáng này của nàng, Diệp Quan lập tức cảm thấy có chút buồn cười, nữ nhân này thế nhưung là văn minh vũ trụ cấp sáu chi chủ, thế mà sẽ sợ rắn?

Nhìn thấy bốn phía xuất hiện lít nha lít nhít rắn, nụ cười của Diệp Quan cũng là dần dần thu lại, trong mắt nhiều thêm một tia ngưng trọng. Nếu là lúc trước, hắn phất phất tay, đừng nói chừng này rắn, ngay cả vùng sa mạc này cũng đều có thể trực tiếp xóa đi, nhưng bây giờ, hắn là không có cách nào điều động lực lượng

hắn không nghĩ đến vận dụng Thanh Huyền kiếm, bởi vì trực giác nói cho hắn biết, nơi này không đơn giản, trong âm thầm có khả năng có đại lão đang rình mò, loại thần vật như Thanh Huyền kiếm vẫn là không nên tùy tiện bại lộ mới thỏa đáng

Trốn!

Diệp Quan không có chút do dự nào, cõng Kỳ Chủ lên xoay người chạy

mà theo hắn chạy đi, hắn phát hiện ra, những sa mạc bốn phía cũng bắt đầu nhuyễn động, bốn phía không ngừng truyền đến thanh âm toa toa

bầy rắn lít nha lít nhít giống như điên lao về phía hắn cùng với Kỳ Chủ

nhìn thấy một màn này, Diệp Quan cũng là có chút tê cả da đầu

mà Kỳ Chủ thì là dùng hai tay ôm cổ của hắn, vùi đầu vào gáy hắn, căn bản không dám nhìn bốn phía

Diệp Quan cũng không có quan sát bốn phía, hắn chỉ nhìn chằm chằm toà cung điện cuối tầm mắt kia, mà cung điện kia cách hắn còn có hơn mười dặm

Diệp Quan trong lòng nói:

- Tháp Gia, có biện pháp gì hay không?

Tháp nhỏ nói:

- Không có

vẻ mặt của Diệp Quan đen lại:

- Ta có thể chết, nhưng không thể chết ở chỗ này! Chết ở chỗ này, anh danh nhất thế của ta và ngươi có thể sẽ phá hủy!

Tháp nhỏ suy nghĩ một chút, cảm thấy có đạo lý:

- Xác thực không thể chết ở chỗ này, có muốn… gọi người không?

Vẻ mặt của Diệp Quan lập tức càng đen hơn:

- Ngươi xác định gọi người ở dưới loại tình huống này? Nếu để cho cô cô tới nhìn thấy một đám đồ chơi như thế…

Bình Luận (0)
Comment