Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2614 - Chương 2614: Nhức Cả Trứng

Chương 2614: Nhức Cả Trứng Chương 2614: Nhức Cả Trứng

CHƯƠNG 2614

NHỨC CẢ TRỨNG

Diệp Quan nhìn tòa thành cổ phía dưới kia, cười nói:

- Vì sao lại ngoài ý muốn?

Kỳ Chủ quay đầu nhìn về phía Diệp Quan:

- Diệp công tử, ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi cứu nàng, có thể sẽ chết

Diệp Quan lắc đầu:

- Không có nghĩ qua

Kỳ Chủ nói:

- Nếu như ngươi biết ngươi có thể sẽ chết, ngươi sẽ còn cứu sao?

Diệp Quan gật đầu

Kỳ Chủ nhìn chằm chằm Diệp Quan, không nói gì

Diệp Quan bình tĩnh nói:

- Cha ta và mẹ ta một mực dạy ta, làm người phải không thẹn lương tâm, phụ nhân kia là bởi vì chúng ta mà chết, ta không thể ngồi nhìn mặc kệ

Kỳ Chủ cứ như vậy nhìn hắn chằm chằm, Diệp Quan cười nói:

- Có phải hay không cảm thấy ta có chút ngây thơ?

Kỳ Chủ lắc đầu:

- Không, ta là hâm mộ ngươi

Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút:

- Hâm mộ ta?

Kỳ Chủ gật đầu, nàng quay đầu nhìn tòa thành cổ phía dưới kia:

- Ngươi biết không? Đối với ta mà nói, nhiều khi, chết bao nhiêu sinh linh, chẳng qua đều là một con số, tựa như những sinh linh phía dưới kia, bọn hắn trong mắt ta, cũng chẳng qua là con số

Diệp Quan cau mày

Kỳ Chủ tiếp tục nói:

- Bên trong đế quốc thế tục, ở trong mắt những hoàng đế kia, mệnh của người bình thường đều là không đáng tiền, chết nhiều ít, đối với bọn hắn mà nói, đều chỉ là con số, mà tại thế giới tu luyện, càng là như vậy, ta chưởng quản Phệ Giả văn minh, văn minh ta những năm gần đây từng hủy diệt vô số văn minh vũ trụ cấp thấp, ngươi biết không? Có đôi khi ta ký mệnh lệnh tiếp theo, liền mang ý nghĩa có ngàn tỉ sinh linh sẽ bị xóa đi, nhưng đối với ta mà nói, những cái đó đều chỉ là một con số

Diệp Quan nói khẽ:

- Thần tính

Kỳ Chủ khẽ gật đầu:

- Đúng, càng tu luyện lên cao, đối với sinh mạng liền càng coi thường, nhiều khi, chúng ta đều đang dùng tư thái của thần nhìn xuống những sinh linh yếu hơn chúng ta phía dưới kia, kỳ thật, liền có chút giống loại tâm tình lúc nhân loại đối mặt với sâu kiến, sâu kiến cũng là sinh linh, nhưng nhân loại giẫm chết chúng, sẽ cảm thấy vì vậy mà áy náy sao? Mấy trăm con sâu kiến chết, nhân loại sẽ đau lòng vì chúng nó sao?

Nói đến đây, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, mỉm cười:

- Cho nên, ta nói ta hâm mộ ngươi, bởi vì ngươi bây giờ còn có được tình cảm, mà chúng ta, nhiều khi giống như là một cỗ máy tu luyện, ngoại trừ Đại Đạo vẫn là Đại Đạo. Tựa như nhìn vị thiếu niên trước đó bi thống, ta có thể hiểu được y bi thống, nhưng ta không thể nhận thức tâm tình của y, bởi vì trong mắt của ta, bọn hắn không phải người tu luyện, cuối cùng đều sẽ chết, chẳng qua là sớm muộn mà thôi…

Diệp Quan đột nhiên nói:

- Ngươi có người hoặc là sự tình quan tâm không?

Kỳ Chủ lắc đầu:

- Không có người quan tâm, nhưng có sự tình quan tâm, ví dụ như, ta muốn đột phá cực hạn hiện tại, nâng cao một bước

Diệp Quan nói:

- Sau đó thì sao?

Kỳ Chủ nở nụ cười xinh đẹp:

- Sau đó lại đột phá

Diệp Quan nở nụ cười:

- Kỳ thật, cũng không có gì không tốt

Kỳ Chủ mỉm cười, nàng thuận thế nằm xuống, những đường cong cơ thể bốc lửa lập tức lộ ra

nàng chắp hai tay sau ót, nhìn bầu trời đầy sao kia, nói khẽ:

- Đối với ta mà nói, sống sót và Đại Đạo là trọng yếu nhất, ngoài ra, tất cả những cái khác đều là không quan trọng…

Diệp Quan nhìn thoáng qua Kỳ Chủ, không nói gì thêm

Kỳ Chủ đột nhiên cười nói:

- Ta có phải hết sức tự tư hay không?

Diệp Quan cười nói:

- Mỗi người đều có lựa chọn của mỗi người, ta không có có quyền đánh giá lựa chọn của người khác

Kỳ Chủ sau khi nhìn Diệp Quan một lúc lâu, cười nói:

- Trước tiên nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai, chúng ta liền đi đến chỗ Đa Nguyên Đạo Đế đã từng sinh sống kia nhìn một chút

Diệp Quan hơi kinh ngạc:

- Ngươi biết y ở nơi nào??

Kỳ Chủ đang muốn nói chuyện, Diệp Quan lại nói:

- Ta sớm nên đoán được, dùng thực lực của ngươi, ngươi nếu như không muốn tiến đến, cánh cửa đá kia là không thể nào cưỡng ép ngươi tiến đến, ngươi là cố ý tiến đến

Kỳ Chủ cười nói:

- Là cố ý tiến đến, chẳng qua, ta vẫn đã đánh giá thấp vị Đa Nguyên Đạo Đế này, không nghĩ tới cấm chế y lưu lại kia vậy mà mạnh như thế

Diệp Quan khẽ gật đầu, không nói gì nữa

hắn cũng nằm xuống, chắp hai tay sau ót, chậm rãi nhắm hai mắt lại

hai người một đêm không có chuyện gì xảy ra

ngày thứ hai

trời vừa mới rạng sáng, hai người liền lên đường

tự nhiên là do Kỳ Chủ dẫn đường, ước chừng một lúc lâu sau, hai người tiến vào bên trong một mảnh dãy núi mịt mờ, đường núi không dễ đi, tu vi của hai người hiện tại lại bị phong cấm, bởi vậy, đi vô cùng tốn sức

bỏ ra hai canh giờ, hai người mới đi ra khỏi dãy núi này, đi tới trong một mảnh sa mạc, nhìn vùng đất cát vô tận kia, Diệp Quan lập tức có chút nhức cả trứng

Bình Luận (0)
Comment