CHƯƠNG 2647
SO ĐÔI CHIÊU
mà chủ nhân Đại Đạo bút dường như nghĩ đến cái gì, lông mày đột nhiên nhíu lại, trong lòng trầm giọng nói:
- Thực lực của tên tiểu tử kia bây giờ chỉ sợ là không ngăn được lực lượng thời gian ăn mòn… hắn sẽ không chết ở bên trong đó chứ?
Nói đến đây, sắc mặt của y trở nên âm trầm, mẹ nó, cái tên này nếu chết ở bên trong, vậy y sẽ gặp phiền toái lớn
ngay ở trong lúc chủ nhân Đại Đạo bút suy nghĩ, ánh mắt của hết thảy cường giả văn minh nơi xa lúc này đều rơi vào trên người y, rất nhiều người đều đang tò mò, cái tên này là ai? Đa Nguyên Đạo Đế liếc mắt đánh giá chủ nhân Đại Đạo bút, cười nói:
- Xưng hô như thế nào?
Chủ nhân Đại Đạo bút thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Đa Nguyên Đạo Đế, mỉm cười nói:
- Tên mà thôi, không trọng yếu
Đa Nguyên Đạo Đế cười ha ha một tiếng:
- Cũng đúng
dứt lời, gã tiện tay nhẹ nhàng vung lên
trong nháy mắt, chủ nhân Đại Đạo bút trực tiếp bị một dòng sông thời gian bao trùm, vào giờ khắc này, gã đã không ở trong mảnh thời không hiện tại này
mọi người nhìn thấy một màn này, đều là mặt mũi tràn đầy nghi hoặc. Bởi vì căn bản nhìn không hiểu!
Những thủ đoạn của Đa Nguyên Đạo Đế lúc này, đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận biết của bọn hắn, mặc dù nhìn không hiểu, nhưng bọn hắn biết, rất ngưu bức
mà đúng lúc này, chủ nhân Đại Đạo bút đột nhiên duỗi ra một ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, chỉ thấy thời không trước mặt y đột nhiên nhộn nhạo, lập tức như là bọt khí phá vỡ ra, chủ nhân Đại Đạo bút hướng về phía trước bước ra một bước, một bước này trực tiếp liền đi ra từ bên trong thời không quỷ dị kia
nhìn thấy một màn này, nụ cười trên mặt của Đa Nguyên Đạo Đế lập tức dần dần biến mất
mà vẻ mặt của Kỳ Chủ cùng với Phạm Diêm La Thiên Tôn thì dần dần trở nên ngưng trọng
Đa Nguyên Đạo Đế đột nhiên lại nở nụ cười:
- Nhìn nhầm rồi
chủ nhân Đại Đạo bút cười nói:
- Không sao, ta xác thực cũng chỉ là một nhân vật nhỏ
Đa Nguyên Đạo Đế liếc mắt đánh giá chủ nhân Đại Đạo bút, sau đó nói:
- Các hạ chính là người sau lưng vị Diệp công tử này?
Chủ nhân Đại Đạo bút vội vàng lắc đầu:
- Không không, ta chẳng qua là tới giúp một chút, chỉ thế thôi
Đa Nguyên Đạo Đế cười nói:
- Xen vào việc của người khác?
Chủ nhân Đại Đạo bút cười ha ha một tiếng:
- Cũng tính thế
Đa Nguyên Đạo Đế khẽ gật đầu:
- So đôi chiêu
chủ nhân Đại Đạo bút mỉm cười nói:
- Được
trong chốc lát, hai người đồng thời tan biến ở tại chỗ
hết thảy cường giả giữa sân đều là mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, hai vị này đi đâu?
Mà rất nhanh, ánh mắt của bọn hắn dừng lại ở trên thân Vô Biên Chủ nơi xa
Vô Biên Chủ xuất ra một bình rượu ực một hớp, cười nói:
- Các ngươi là từng người đến, hay là cùng lên? Ta sao cũng được
nói hết sức mây trôi nước chảy, nhưng lời này lại có một cỗ bá khí bao phủ thiên địa, làm cho những cường giả văn minh giữa sân kia đều là khiếp sợ không thôi
bởi vì có Phục Võ cùng với chủ nhân Đại Đạo bút vừa rồi, bởi vậy, bọn hắn là cũng không dám lại khinh thị người phía Diệp Quan, thế là, trong lúc nhất thời vậy mà không người dám tiến lên…
Thấy một đám cường giả văn minh không có động tĩnh, Vô Biên Chủ cười cười, sau đó nói:
- Nhớ rõ tên của ta, ta tên là Vô Biên Chủ, người sáng lập Vô Biên hội sở Hệ Ngân Hà, ta có đủ loại phục vụ đặc thù, hoan nghênh mọi người tới chơi…
Vào lúc Diệp Quan xông vào thời không vòng xoáy, sắc mặt của hắn kịch biến trong nháy mắt, bởi vì hắn phát hiện ra, bốn phía tràn ngập từng cỗ lực lượng kinh khủng
nhưng hắn căn bản không rảnh quản nhiều như vậy, giống như điên đuổi về phía A Phu nơi xa
mà theo tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, tăng thêm những lực lượng thời gian thần bí bốn phía kia càng ngày càng nhiều, một cỗ cảm giác nghẹt thở đập vào mặt
Diệp Quan chỉ cảm giác mình thân ở bên trong một chỗ biển sâu, toàn thân phảng phất như muốn bị ép bể, không chỉ như thế, đầu hắn u ám, như là rót chì, vô cùng trầm trọng, mà ý thức của hắn vậy mà cũng đang dần dần mơ hồ
Diệp Quan đột nhiên quát:
- Tháp Gia, giúp ta
Tháp nhỏ vội vàng phóng xuất ra một vệt ánh vàng bao phủ Diệp Quan, có Tháp Gia tương trợ, Diệp Quan lúc này mới cảm thấy tốt hơn, nhưng rất nhanh, sắc mặt của hắn lại trở nên khó coi, bởi vì theo hắn không ngừng nghịch lưu thời gian, những lực lượng thời gian bốn phía đó càng ngày càng mạnh, cho dù là ánh vàng của Tháp Gia cũng đang dần dần bắt đầu ảm đạm
Diệp Quan vội vàng phóng xuất ra kiếm ý của mình, nhưng mà, cho dù là kiếm ý của hắn vậy mà cũng không chống cự được những lực lượng thời gian bốn phía đó
nhìn kiếm ý của mình tan biến từng chút một, vẻ mặt của Diệp Quan triệt để trầm xuống