CHƯƠNG 2676
NHẤT NIỆM LÊN, VẠN KIẾP ĐẾN
Phương Ngự nhìn phong thư trước mặt, rất lâu sau, y nghĩ tới yến tiệc tham gia hôm qua, y nghĩ tới những đệ tử thế gia tông môn tận lực kết giao với y kia, y nghĩ tới rất nhiều người lấy lòng, nghĩ đến Nhạc Gia thúc giục cưới… nghĩ đến loại cảm giác thoải mái do địa vị mang tới kia…
Chẳng qua là đóng dấu mà thôi!
Phương Ngự trực tiếp lấy ra con dấu của mình đóng xuống
Cam Khiếu lộ ra nụ cười
ở bên ngoài đại điện
tại một khắc Diệp Quan nhìn thấy Phương Ngự đóng dấu, tay phải hắn hơi run một chút, hắn sau khi ngây người một hồi, chậm rãi nhắm hai mắt lại
ở bên cạnh hắn, Tĩnh tông chủ đột nhiên quay người nhìn về phía hắn:
- Thành lập một cái trật tự? Ngươi biết quy tắc vận hành của cái thế giới này sao? Ngươi biết nhân tính sao? Ngươi cái gì cũng không biết, ngươi chính là dựa vào một bầu nhiệt huyết, thêm vào nhà có người, cho nên, ngây thơ cho rằng mình có thể cải biến hết thảy, trên thực tế, ngươi chính là ai cũng đều không cải biến được, ngươi ngay cả mình gọi người hay không cũng đều không cải biến được
nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói khẽ:
- Cái thế giới này, cho tới bây giờ liền chưa từng thay đổi, thiếu niên đồ long cuối cùng rồi sẽ biến thành Ác Long
hai mắt Diệp Quan dần dần trở nên có chút mờ mịt
chính mình thật sự sai lầm rồi sao?
Nhất niệm lên, vạn kiếp đến
Oanh!
Trong khoảnh khắc, khí tức kiếm ý của hắn đột nhiên hạ xuống, cảnh giới Kiếm đạo điên cuồng sụt giảm. Tĩnh tông chủ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, quay người rời đi
người này, đã không xứng làm Đại Đạo đối thủ của Tư Phàm Tĩnh nàng…
Mà ngay tại một khắc Tĩnh tông chủ chuẩn bị rời khỏi nơi này, trong đại điện, Phương Ngự đột nhiên nói:
- Không được
Không được!
Lời này vừa nói ra, Diệp Quan đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Phương Ngự trong đại điện, hắn nắm chặt hai tay lại
Tĩnh tông chủ dừng bước
trong đại điện
Cam Khiếu ở trước mặt Phương Ngự cau mày:
- Phương Ngự, ngươi…
Phương Ngự gắt gao nắm chặt tờ giấy đã đóng dấu, lắc đầu:
- Đây là không đúng
dường như ý thức được cái gì, vẻ mặt của Cam Khiếu lập tức biến đổi:
- Phương Ngự, ngươi chớ có suy nghĩ lung tung, ngươi bây giờ, tiền đồ vô lượng, chỉ cần ngươi nguyện ý phóng thích thiện ý, làm ra lựa chọn chính xác, có thể nói, ngươi và Phương gia các ngươi sẽ triệt để quật khởi, trở thành tân quý chói mắt nhất, ngươi ngàn vạn lần đừng có tìm đường chết!
Phương Ngự hít sâu một hơi, lắc đầu một lần nữa:
- Cam trưởng lão, đây là sai
vẻ mặt của Cam Khiếu trở nên khó coi, còn muốn nói điều gì, Phương Ngự đột nhiên nói khẽ:
- Ngươi biết tâm tình ta lần đầu tiên tới sát hạch ngoại vệ Quan Huyền không? Lúc kia, ta một bầu nhiệt huyết, tràn ngập hi vọng, nhưng mà, khi ta biết được tình hình bên trong, ngươi biết ta có bao nhiêu tuyệt vọng không? Ta lúc ấy không đòi hỏi nhiều, chỉ là muốn một cái cơ hội công bình, nhưng mà cuối cùng lại phát hiện ra, ý tưởng này là xa xỉ bực nào
nói đến đây, y lắc đầu:
- Mãi đến khi gặp viện trưởng, ngày đó, hắn và ta hàn huyên cực kỳ lâu, tại thời khắc cuối cùng, hắn còn nói với ta một câu, ta cả một đời đều sẽ nhớ kỹ, hắn nói, chúng ta không nên để người trẻ tuổi mất đi hi vọng…
- Viện trưởng chính là nói vớ vẩn!!
Cam Khiếu đột nhiên cả giận nói:
- Phương Ngự, viện trưởng là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, hắn căn bản cũng không hiểu quy tắc vận hành thế giới phía dưới, ta cho ngươi biết, Quan Huyền vũ trụ chúng ta là một cái vũ trụ nhân tình, sinh tồn ở trong vũ trụ này, ngươi phải học được làm người, ngươi phải học được ẩn dật, ngươi phải hình thành lợi ích nhóm với những thế gia tông môn đỉnh cấp kia, cứ như vậy, con đường của ngươi mới có thể dễ dàng đi, bằng không, ngươi sẽ nửa bước khó đi…
Phương Ngự khẽ gật đầu:
- Ta biết, Cam trưởng lão ngươi nói đúng, nếu ta làm theo những gì ngươi nói, Phương Ngự ta khẳng định là tiền đồ vô lượng, thế nhưng, đây là sai. Ta đã từng từng chịu đựng bất công, ta biết điều đó sẽ thống khổ cỡ nào, cho nên, ta hiện tại không nên để cho người khác cũng gặp bất công…
Vẻ mặt của Cam Khiếu vô cùng khó coi:
- Phương Ngự, ngươi… ngươi ngàn vạn lần đừng có làm ra chuyện ngu xuẩn
Phương Ngự chậm rãi cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, nói khẽ:
- Ta ở trong mắt viện trưởng, chỉ là một sâu kiến, không, ngay cả sâu kiến cũng không tính, thế nhưng…
Nói đến đây, ánh mắt của y đột nhiên trở nên có chút nóng bỏng:
- Hắn lại có thể xưng huynh gọi đệ với ta, có thể ngồi uống rượu với ta, có thể cùng với ta nghiên cứu thảo luận tương lai học viện… ta không có cái gì có thể báo đáp hắn, ta cũng không cải biến được hiện trạng của học viện hiện tại, nhưng… ta có thể làm cho hắn không thất vọng…
Dứt lời, y đột nhiên đột nhiên dùng sức xé tờ giấy