Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2677 - Chương 2677: Dương Cập

Chương 2677: Dương Cập Chương 2677: Dương Cập

CHƯƠNG 2677

DƯƠNG CẬP

Xoẹt!

Tờ giấy kia trực tiếp bị xé nát

nhìn thấy một màn này, Diệp Quan ở phía ngoài đột nhiên nở nụ cười, trong mắt không còn bất kỳ mờ mịt nào nữa, chuyện của mình làm, là có ý nghĩa

Nhất niệm lên, thiên địa rộng lớn ngay lập tức!

Oanh!

Vào giờ khắc này, khí tức kiếm ý và cảnh giới hắn vốn đang sụt giảm đột nhiên khôi phục

Tĩnh tông chủ đứng tại chỗ, nàng nhìn chằm chằm hai người trong đại điện nơi xa, mặt không biểu tình, im lặng không nói

Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Tĩnh tông chủ, đang muốn nói chuyện, Tĩnh tông chủ hờ hững nói:

- Tiếp tục xem

Diệp Quan nhíu mày

trong đại điện, sau khi Cam Khiếu nghe được Phương Ngự nói, lão nhìn chằm chằm Phương Ngự rất lâu, sau đó lắc đầu:

- Ngươi sẽ hối hận, ngươi sẽ hối hận!!

Nói xong, lão quay người rời đi

mà Phương Ngự thì nở nụ cười, vào giờ khắc này, y như trút được gánh nặng

kỳ thật, y cũng hết sức xoắn xuýt, y làm con em thế gia, tự nhiên biết một chút cong cong thẳng thẳng trong học viện này, y biết rõ, y chỉ cần gật đầu đáp ứng, vậy y sẽ lấy được vô số tài nguyên, y và Phương gia sẽ ở trong thời gian cực ngắn cấp tốc quật khởi, nhưng y không thể làm như vậy

bởi vì y hi vọng, y vào một ngày nào đó khi đối mặt với viện trưởng một lần nữa, có thể rất thẳng thắn hô lên một câu kia: Dương huynh

qua không bao lâu, Cam Khiếu lại về trong đại điện, lão thấp giọng thở dài, sau đó lấy ra một quyển trục đưa cho Phương Ngự:

- Đây là điều lệnh, nội dung đại khái chính là, Văn Hóa Viện bây giờ đang cần một phó chủ sự, cho ngươi đi

phó chủ sự!

Phương Ngự yên lặng, cấp bậc phó chủ sự so với cấp bậc hiện tại của y cao hơn một cấp, thế nhưng, không có thực quyền, thuộc về chức cao quyền thấp, hơn nữa, cả một đời đều sẽ không có hi vọng tăng lên, có thể nói, đó chính là thanh thủy nha môn, địa phương dưỡng lão, chính là địa phương mà người không có chút quan hệ nào, hoặc là đắc tội với người khác sẽ bị điều đến

Phương Ngự cũng không ngoài ý muốn, y cầm quyển trục lên, sau đó quay người rời đi

nhìn Phương Ngự tan biến ở cuối tầm mắt, Cam Khiếu lắc đầu thở dài, trong mắt lóe lên một vệt tiếc hận:

- Vẫn là tuổi trẻ!

Lúc này, một lão giả xuất hiện ở bên cạnh Cam Khiếu, lão giả nhìn thoáng qua đại điện bên ngoài nơi xa, sau đó châm chọc nói:

- Không phải tuổi trẻ, là ngu xuẩn, y chính là không có trải qua xã hội đánh đập, có cơ hội như vậy, lại vì cái gọi là chính nghĩa trong lòng mà uổng phí hết, thật sự là ngu không ai bằng!

Cam Khiếu thở dài một lần nữa, lão là thật sự cảm thấy đáng tiếc, bởi vì lão biết, Phương Ngự làm như vậy sẽ vứt bỏ cái gì, vứt bỏ một cái cơ hội cải biến cuộc đời y và Phương gia, mà loại cơ hội này, cả một đời có khả năng cũng chỉ có một lần như vậy

ánh mắt của lão giả đột nhiên lóe lên một cái, nói:

- Phía trên sẽ không lại…

Cam Khiếu lắc đầu:

- Sẽ không, y dù sao cũng là người từng tiếp xúc với viện trưởng, nếu làm như vậy, vậy liền thật sự quá ngu xuẩn. Thế nhưng, phía trên cũng sẽ không để loại người như y tiếp tục đi lên trên, đơn giản mà nói chính là, để cho y rời xa vòng tròn quyền lợi hạch tâm…

Nói đến đây, lão lại là thở dài:

- Thật sự là đáng tiếc, y nếu như hơi hiểu được biến báo một thoáng, như vậy thật sự chính là tiền đồ vô lượng

lão giả nói:

- Y sẽ hối hận

Phương Ngự đi tới Văn Hóa Viện, Văn Hóa Viện mặc dù là chỗ làm việc văn chức, nhưng công việc là rất nhiều, bởi vì Quan Huyền học viện là phi thường chú trọng văn hóa giáo dục, dĩ nhiên, Văn Hóa Viện này cùng với Văn Viện là khác biệt, Văn Viện đều là địa phương đại lão ở, mà nơi này là chuyên môn phục vụ các đại lão, tương đương với làm việc lặt vặt cho các đại lão

Phương Ngự đến rất nhanh liền đưa tới oanh động

dù sao, Phương Ngự bây giờ là tân quý mới, người Văn Hóa Viện cũng không nghĩ tới một vị tân quý như thế vậy mà đi tới nơi này

đây là đắc tội với người!

Phương Ngự đi tới trong một gian đại điện, ở trước mặt y cách đó không xa có một lão giả ngồi, lão giả mặc một bộ trường bào màu xám, tóc trắng đầy đầu, nhưng cũng không ngổn ngang, hết sức chỉnh tề, ánh mắt rất thâm trầm

người này chính là viện chủ Văn Hóa Viện bây giờ Dương Cập

ở bên cạnh Dương Cập, còn có một vị thiếu niên đang đứng, chỉ có hai mươi tuổi, mặc một bộ trường bào sạch sẽ, vẻ mặt tự nhiên

Phương Ngự hơi hơi thi lễ:

- Bái kiến viện chủ

Dương Cập nhìn chằm chằm Phương Ngự:

- Đắc tội người?

Phương Ngự hơi kinh ngạc, y không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp như vậy, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào

Dương Cập lãnh đạm nói:

- Nói thực ra, ta lúc thu được tin tức ngươi tới, rất khiếp sợ, bởi vì theo ta được biết, ngươi hôm qua mới đi tiệc tối Tiên Bảo Các, đúng không?

Bình Luận (0)
Comment