CHƯƠNG 2739
LUẬN BÀN
“Nhưng mọi chuyện đều có hai mặt, khi đó, An gia chúng ta sẽ quá rêu rao, tục ngữ nói, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, An gia chúng ta hiện tại không có thực lực đối mặt với những cuồng phong sóng biển tại tổng viện kia, ngươi hiểu chưa?”
Đại trưởng lão do dự một chút, sau đó nói:
- Tộc trưởng, Khinh Hàn…
An Lăng lắc đầu:
- Khinh Hàn khác biệt, nàng năm đó là đạt được viện trưởng cùng với Nạp Lan Các Chủ tự mình tán thành, bởi vậy, lúc nàng quật khởi mạnh mẽ, có thể nói là chư thần né tránh, không dám khó xử nàng, lại càng không dám chèn ép nàng, mà Khinh Hàn cũng thông minh, sau khi tiến vào tổng viện, không tham dự bất kỳ tranh đấu phe phái nào, làm một người cô độc… nhưng nếu như An gia chúng ta lại xuất hiện loại yêu nghiệt này, An gia chúng ta cũng chỉ có hai lựa chọn, hoặc là dựa vào một số thế lực đoàn thể, hoặc là liền trực tiếp bị chèn ép, thậm chí là thiên tài chết yểu…
Vẻ mặt của Đại trưởng lão biến đổi:
- Tộc trưởng, chuyện này…
An Lăng nói khẽ:
- Nơi có người, liền có tranh đấu, huống chi trong học viện có nhiều tông môn thế gia như vậy, tăng thêm học viện khuếch tán nhanh như vậy, chiếc bánh gatô này càng lúc càng lớn, những lợi ích kia rất dọa người! Ai cũng muốn được chia miếng lớn nhất kia, thậm chí là toàn bộ…
Nói đến đây, y lắc đầu:
- Thôi, việc này liền chớ có đề cập, nguy hiểm! Nói xong, trong mắt y lóe lên một vệt phức tạp
hiện tại An gia là khác biệt với lúc trước, bởi vì lúc trước An gia làm loại sự tình kia đối với Diệp Quan, dẫn đến những năm gần đây, hai vị Võ Thần không còn buông xuống An gia… nếu không có sự kiện kia, An gia còn có Võ Thần chiếu cố, há lại sẽ sợ những vòng xoáy kia?
Tùy tiện một vị Võ Thần đi ra, cũng đủ để chấn nhiếp hết thảy
bây giờ An gia không thể không giấu tài, hèn mọn phát dục
Đại trưởng lão cúi đầu, im lặng không nói, lão xác thực không nghĩ tới học viện vậy mà đã phức tạp đến loại trình độ này
dường như nghĩ đến cái gì, lão đột nhiên nhìn về phía An Lăng:
- Mộc Cẩn y…
An Lăng sau khi yên lặng một lát, nói:
- Đứa nhỏ vẫn là còn rất trẻ tuổi, làm việc không đủ trầm ổn, cần rèn luyện nhiều hơn
Đại trưởng lão khẽ gật đầu…
Tại Kiếm Tông
An Mộc Cẩn ngồi trên một tảng đá ở hậu sơn Kiếm Tông, trước mặt y trưng bày một thanh kiếm, y nhìn chằm chằm thanh kiếm kia, yên lặng không nói
lúc này, một tiếng bước chân đột nhiên vang lên từ một bên
An Mộc Cẩn quay đầu nhìn lại, người tới, chính là Diệp Quan
An Mộc Cẩn kinh ngạc:
- Diệp huynh?
Diệp Quan xuất ra một bình rượu đưa cho An Mộc Cẩn:
- Uống rượu không?
An Mộc Cẩn gật đầu:
- Uống
nói xong, y tiếp nhận bình rượu trực tiếp mở ra, uống thả cửa mấy ngụm
Diệp Quan nói:
- Còn đang xoắn xuýt chuyện lúc trước?
An Mộc Cẩn dùng tay phải nắm thật chặt bình rượu:
- Kỳ thật, nếu thật sự đánh, ta không nhất định thua Phó huynh
Diệp Quan gật đầu:
- Ta biết
An Mộc Cẩn khẽ lắc đầu:
- Ta ngay từ đầu có chút tức giận, tức giận Phó huynh vì sao muốn đáp ứng Đại trưởng lão, nhưng sau này ta cũng hiểu rõ, Phó huynh y là xuất sinh nghèo khổ, y căn bản không có khả năng đấu lại An gia chúng ta, việc này, là An gia chúng ta làm không chính đáng, không có quan hệ với y
nói xong, y đột nhiên nhìn về phía Diệp Quan:
- Diệp huynh, chúng ta luận bàn một thoáng?
Diệp Quan cười nói:
- Ngươi chắc chắn chứ?
An Mộc Cẩn gật đầu:
- So sánh với Phó huynh, ta càng muốn luận bàn với Diệp huynh ngươi hơn
Diệp Quan gật đầu:
- Được
An Mộc Cẩn cầm kiếm trên mặt đất đứng lên, y nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Diệp huynh, cẩn thận
thanh âm rơi xuống, y đột nhiên tan biến ở tại chỗ
xùy!
Tiếng kiếm bạo bỗng nhiên vang vọng
ở nơi xa, Diệp Quan lấy ra Trật Tự kiếm của chính mình, chỉ thấy hắn cầm kiếm điểm về phía trước, điểm này, vừa vặn điểm ở vị trí một tấc bên cạnh mũi kiếm của An Mộc Cẩn
Ầm!!
Lực lượng trong kiếm của An Mộc Cẩn lập tức bị dời đi ít nhất chín thành, cùng lúc đó, kiếm của y lệch ra, suýt nữa trực tiếp rời tay bay đi
trong lòng An Mộc Cẩn kinh hãi, nắm kiếm vội vàng nhanh chóng lùi lại
sau khi dừng lại, y nhìn về phía Diệp Quan, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ:
- Diệp huynh, ngươi…
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Lại đến
vẻ mặt của An Mộc Cẩn trở nên ngưng trọng, lần này, y không còn dám có bất kỳ khinh thị, lập tức cầm kiếm dựng thẳng ở chỗ giữa trán, chậm rãi nhắm hai mắt lại
Oanh!
Một cỗ kiếm thế cường đại bộc phát ra từ trong cơ thể y, sau một khắc, y đột nhiên mở hai mắt ra, kiếm trong tay kịch liệt run lên, qua trong giây lát, y như một đạo sấm sét chợt lóe lên từ giữa sân
thuấn sát kiếm!
Kiếm kỹ thiên giai!!
Một kiếm này liền chú trọng chữ nhanh, trong vòng mười trượng, một kiếm tất sát