Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2743 - Chương 2743: Đại Nhân Vật

Chương 2743: Đại Nhân Vật Chương 2743: Đại Nhân Vật

CHƯƠNG 2743

ĐẠI NHÂN VẬT

Đột nhiên, Diệp Quan ngự kiếm mà lên, trực tiếp tan biến ở tại chỗ, hắn đi tới viện tử của mình, Dương Dĩ An vội vàng đặt quyển sách trên tay xuống chạy đến trước mặt hắn, cười nói:

- Nghe nói trong khoảng thời gian này Thanh Châu Thành vô cùng náo nhiệt, chúng ta có muốn đi dạo chơi hay không??

Diệp Quan cười nói:

- Đi

Dương Dĩ An lập tức nhếch miệng cười một tiếng, cao hứng vô cùng

- Diệp ca!

Lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ một bên

Diệp Quan quay đầu nhìn lại, Phó Cát chậm rãi đi tới, sau khi đạt được Kiếm Tông đại lực bồi dưỡng, Phó Cát hiện tại đã đạt đến Đạo Tiên cảnh, cảnh giới gần với An Mộc Cẩn cùng với Diệp Trúc Tân Tuế Nguyệt Tiên cảnh

Phó Cát nhìn Diệp Quan cùng với Dương Dĩ An, cười nói:

- Các ngươi muốn đi Thanh Châu??

Diệp Quan gật đầu, cười nói:

- Đúng vậy, qua bên kia chơi đùa

Phó Cát vội vàng nói:

- Vậy đi nhà ta làm khách? Mẫu thân của ta một mực nói mong muốn chiêu đãi các ngươi một thoáng

Diệp Quan cùng với Dương Dĩ An liếc mắt nhìn nhau, Diệp Quan cười nói:

- Được!

Nghe thấy Diệp Quan đáp ứng, Phó Cát rõ ràng hết sức hưng phấn, liền nói ngay:

- Diệp ca, đi

nói xong, y trực tiếp ngự kiếm mà lên, tan biến ở cuối chân trời. Diệp Quan cười cười, sau đó cũng mang theo Dương Dĩ An ngự kiếm mà lên, tan biến ở cuối chân trời

tại Thanh Châu Thành

trong một căn phòng đơn sơ, Diệp Quan cùng với Dương Dĩ An sánh đôi ngồi, trên bàn bọn hắn, tràn đầy món ăn, đều là món ăn mặn, vô cùng phong phú, còn có một lồng bánh bao

ở trước mặt bọn hắn, có một phụ nhân ngồi

phụ nhân nhìn thoáng qua Diệp Quan cùng với Dương Dĩ An, sau đó nói:

- Chúng ta có phải đã từng gặp nhau?

Diệp Quan không nói lời nào

Dương Dĩ An cũng không nói chuyện

Diệp Quan cùng với Dương Dĩ An như ngồi bàn chông

bọn hắn lúc trước từng giật bánh bao của người ta. Đặc biệt là Dương Dĩ An, tay trái nắm chặt cánh tay Diệp Quan, cúi đầu, cũng không nói chuyện

bởi vì nàng không chỉ giật một lần, nàng giật rất nhiều lần. Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, phụ nhân cùng với Phó Cát hơi nghi hoặc một chút, Diệp Quan đột nhiên cười nói:

- Hẳn là chưa từng gặp!

Kiều thẩm cười nói:

- Khả năng là ta nhớ lầm

nói xong, bà đột nhiên kéo Phó Cát ngồi bên cạnh, sau đó trực tiếp quỳ xuống đối với Diệp Quan cùng với Dương Dĩ An. Diệp Quan vội vàng đứng dậy, lòng bàn tay nhẹ nhàng vừa nhấc, một cỗ lực lượng nhu hòa nâng hai người lên

Diệp Quan ngạc nhiên:

- Kiều thẩm, ngươi đây là?

Kiều thẩm chân thành nói:

- Diệp công tử, Phó Cát nhà ta nói với ta, y có thể đại biểu Thanh Châu xuất chiến, toàn bộ nhờ ngươi, nếu như không có ngươi, liền không có y… ta là phụ nhân, không hiểu lễ nghĩa của người tu luyện các ngươi, ta… ta dập đầu đối với ngươi

nói xong, bà ta lại quỳ lạy, nhưng lại bị kiếm ý của Diệp Quan nâng, không thể quỳ xuống. Diệp Quan cười nói:

- Kiều thẩm, không cần như thế

nói xong, hắn nhìn về phía Phó Cát một bên, Phó Cát vội vàng đỡ Kiều thẩm, ôn nhu nói:

- Mẹ, chúng ta ăn cơm trước?

- Ăn cơm trước!

Kiều thẩm lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu:

- Đúng đúng, ăn cơm trước… đến, đây là bánh bao ta mới hấp hôm nay, dùng đều là thịt tốt nhất, nào, các ngươi nếm thử…

Nói xong, bà ta đưa một lồng bánh bao tới trước mặt Diệp Quan cùng với Dương Dĩ An

Diệp Quan cùng với Dương Dĩ An liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng, hai người mỗi người cầm một cái…

Sau khi ăn cơm xong, Diệp Quan cùng với Dương Dĩ An rời đi

Kiều thẩm rõ ràng rất cao hứng, bởi vì Diệp Quan cùng với Dương Dĩ An ăn sạch sành sanh món bà ta làm, không chỉ như thế, lúc rời đi, còn mang đi mấy cái bánh bao

Kiều thẩm vừa dọn bàn, vừa nói:

- Tiểu Cát, người bạn này của ngươi là một đại nhân vật

Phó Cát nhìn về phía Kiều thẩm:

- Mẹ?

Kiều thẩm mỉm cười nói:

- Chính là trực giác của mẹ, ngươi có thể được hắn thưởng thức, đó là tổ tiên Phó gia chúng ta bốc lên khói xanh. Mẹ không có đọc qua nhiều sách như vậy, nhưng hiểu được một cái đạo lý, người sống một đời nhớ ân tình, về sau ngươi phải cố gắng, phải báo đáp người ta, biết không?

Phó Cát gật đầu:

- Ta hiểu rõ

nói xong, y nhìn về phía Kiều thẩm:

- Mẹ, sự tình giữa mẹ cùng với đồ tể… thúc thúc, nên tìm thời gian tiến hành đi

Kiều thẩm hơi ngẩn ra

Phó Cát nói khẽ:

- Những năm gần đây, nếu không có đồ tể thúc thúc hỗ trợ, mẹ con chúng ta chưa chắc đã sống tốt như vậy

Kiều thẩm yên lặng cúi đầu, nước mắt thoáng cái liền chảy xuống

bà lại làm sao không rõ tâm ý của đồ tể?

Nhưng bà căn bản không dám, một là sợ Phó Cát chịu ủy khuất, hai là không muốn liên lụy người ta, lại thêm trước đó Phó Cát đối với đồ tể cũng có chút mâu thuẫn, bởi vậy, bà chưa từng dám nghĩ sâu chuyện này, mà bà không nghĩ tới Phó Cát lại đột nhiên nói như vậy…

Bình Luận (0)
Comment