CHƯƠNG 2744
LỖI CỦA TA
Phó Cát đột nhiên nhìn về phía ngoài cửa, ngoài cửa, đồ tể để trần hai tay đang núp ở cổng vụng trộm nhìn vào trong
Phó Cát cười nói:
- Đồ tể thúc thúc, vào đi
Đồ tể do dự một chút, sau đó đi vào phòng, gã ngượng ngập cười cười:
- Tiểu Cát… ta nghe nói ngươi sắp đại biểu Thanh Châu chúng ta đi tham gia vạn châu thi đấu?
Phó Cát gật đầu:
- Đúng thế
đồ tể lúc này giơ ngón tay cái lên:
- Ghê gớm, thật ghê gớm!
Phó Cát đột nhiên đi đến trước mặt gã, sau đó lấy ra một bình đan dược:
- Đồ tể thúc thức, đây là đan dược ta mang tới từ Kiếm Tông, có thể trị liệu thương thế hàn chứng của ngươi…
Đồ tể sững sờ ngay tại chỗ, có chút không biết làm sao
Kiều thẩm đột nhiên đá gã một cước:
- Còn lo lắng cái gì?
Đồ tể vội tiếp nhận bình đan dược, tay đều đang run:
- Tiểu Cát…
Phó Cát đột nhiên nói:
- Hai người tìm thời gian làm sự tình đi
đồ tể còn có chút mộng:
- Sự…sự tình gì?
Kiều thẩm trừng mắt liếc đồ tể, sau đó nhìn về phía Phó Cát, cười nói:
- Không vội, chờ sau khi ngươi tham gia vạn châu thi đấu, chúng ta lại xử lý…
Phó Cát khẽ gật đầu:
- Tốt, đến lúc đó ta sẽ tự mình xử lý cho hai người
Kiều thẩm cười vô cùng sáng lạn
mà đồ tể thì còn có chút mộng…
Sau khi Diệp Quan cùng với Dương Dĩ An rời nhà Phó Cát, hai người đi tới trên đường, Dương Dĩ An ăn bánh bao, ăn một hồi, nàng đột nhiên dừng bước
Diệp Quan nhìn về phía nàng, cười nói:
- Sao vậy?
Dương Dĩ An ngẩng đầu nhìn Diệp Quan:
- Bánh bao giống như ngon hơn trước đó rất nhiều
Diệp Quan cắn một miếng bánh bao, sau đó cười nói:
- Xác thực ngon hơn nhiều
Dương Dĩ An hơi hơi cúi đầu, nói khẽ:
- Trước kia ta một mực trộm bánh bao của bà ấy, là bởi vì ta biết, bà ấy cho tới bây giờ đều sẽ không đi báo quan…ta… ta sai rồi…
Diệp Quan đột nhiên vuốt vuốt đầu nhỏ Dương Dĩ An, nói khẽ:
- Không phải lỗi của ngươi, là thời đại này sai, là lỗi của ta
Oanh!
Thanh âm vừa dứt, Trật Tự kiếm trong túi trữ vật của Diệp Quan đột nhiên kịch liệt run lên, phát ra một tiếng kiếm reo ở trong túi trữ vật
Trật Tự kiếm ý của hắn tại thời khắc này vậy mà trực tiếp tăng lên tới Kiếm Tôn cảnh
cảnh giới tăng lên!
Diệp Quan yên lặng
vào giờ khắc này hắn đột nhiên hiểu rõ, kiếm ý của hắn cùng với tâm cảnh và trật tự là có quan hệ
Dương Dĩ An đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, nghi ngờ nói:
- Lỗi của ngươi?
Diệp Quan thu hồi suy nghĩ, mỉm cười:
- Dĩ nhiên, nếu ta sớm gặp được ngươi một chút, ngươi liền sẽ không trải qua cay đắng như vậy
Dương Dĩ An ngẩn ngơ ở tại chỗ
Diệp Quan vuốt vuốt đầu nhỏ nàng, cười nói:
- Đằng trước rất náo nhiệt, chúng ta đi xem một chút
nói xong, hắn lôi kéo Dương Dĩ An đi về phía nơi xa
hôm nay Thanh Châu Thành dị thường náo nhiệt, trên đường đều là người đông nghìn nghịt, cũng may Thanh Châu Thành sau này đã từng xây dựng thêm, bằng không, căn bản không dung nạp được nhiều người như vậy
Dương Dĩ An hôm nay rõ ràng rất vui vẻ, lôi kéo Diệp Quan ăn nơi này một chút, ăn nơi kia một chút, trên tay còn cầm một đống đồ ăn
hai người đi dạo một hồi, đi tới Tiên Bảo Các
vị trí khu vực của Tiên Bảo Các, chính là địa phương phồn hoa nhất toàn bộ Thanh Châu Thành, người vạn châu tới đều sẽ du ngoạn nơi này một phen, ai có tiền đều sẽ tiêu phí một phen, chỉ cần ngươi có tiền, trên cơ bản đều có thể mua được đồ vật mong muốn
dân gian từng lưu truyền một câu nói như vậy: Chỉ cần ngươi có tiền, không có sự tình Tiên Bảo Các không làm được
mặc dù Diệp Quan rất không muốn tiến vào Tiên Bảo Các, nhưng Dương Dĩ An lại là muốn vào xem, không có cách nào, hắn chỉ có thể bồi tiếp nàng đi vào
Tiên Bảo Các có chín tầng, tầng một ngoài một số khu vực dành cho các hoạt động kinh doanh khác nhau, còn cung cấp các dịch vụ giải trí khác nhau như tổ chức tiệc, đấu giá, tắm hơi, v.v. Tóm lại, cái gì cần có đều có
Dương Dĩ An chưa từng đi đến loại địa phương này, mới vừa đi vào, nàng liền bị trang trí xa hoa trước mắt làm cho khiếp sợ tột đỉnh, nàng bước đi cũng bắt đầu cẩn thận từng li từng tí, sợ giẫm hỏng đồ, bởi vì sàn nhà dưới chân đều là dùng vật liệu đá đặc thù lát thành mà thành, xem xét chính là phi thường đáng tiền
dường như thấy cái gì, Dương Dĩ An đột nhiên chỉ vào một bức tường:
- Oa, nhìn kìa
Diệp Quan nhìn về phía bức tường, trên tường treo một cục đá sáng bóng, to như quả dưa hấu, tỏa ra ánh trăng nhàn nhạt. rất đẹp
Dương Dĩ An trừng mắt nói:
- Đó là cái gì?
Diệp Quan cười nói:
- Nguyệt Minh Thạch, chuyên môn dùng để chiếu sáng
Dương Dĩ An chân thành nói:
- Rất đắt sao??
Diệp Quan gật đầu:
- Hẳn là có chút đắt
Dương Dĩ An nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nói:
- Đây đều là nhà viện trưởng sao?