CHƯƠNG 2808
Từ Nhu cùng với Từ Thụ đi tới bên cạnh Diệp Quan trước tiên, Từ Nhu nói khẽ:
- Không sao chứ?
Diệp Quan gật đầu
Từ Nhu đột nhiên đánh một quyền vào phần bụng Diệp Quan
Ầm!
Thân thể Diệp Quan trực tiếp cong xuống dưới:
- Ngươi…
Từ Nhu nhìn chằm chằm hắn, hốc mắt ửng đỏ:
- Tự sát rất vui sao??
Diệp Quan cười khổ
Từ Thụ đi đến bên cạnh Diệp Quan, nàng nói khẽ:
- Lần sau chớ có làm loại chuyện này nữa
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Được
Từ Nhu nói:
- Tiếp theo có tính toán gì?
Diệp Quan nói:
- Ta muốn đi đến Thần Khư Chi Địa một chuyến, qua bên kia nhìn một chút…
Mặc kệ nữ nhân kia đến cùng vì mục đích gì, hắn đều sẽ mang Dĩ An còn có Nhất Niệm về
sau khi trò chuyện chốc lát với Từ Nhu Từ Thụ, hắn đi vào bên trong tinh không, ở trước mặt hắn cách đó không xa, là Lý Bán Tri
Diệp Quan nói khẽ:
- Lý di, Thiên Thiên nàng…
Lý Bán Tri trầm giọng nói:
- Đi
Diệp Quan yên lặng
Lý Bán Tri thấp giọng thở dài:
- Lúc trước ta hẳn nên sớm nói cho ngươi chuyện Thiên Long Tộc… kỳ thật, không chỉ Thiên Long Tộc, nội bộ học viện chúng ta hiện tại đã xuất hiện không ít lợi ích tập đoàn…
Diệp Quan gật đầu:
- Ta sẽ xử lý tốt vấn đề này
hắn đương nhiên sẽ không để những vấn đề này cho đời sau xử lý
Lý Bán Tri khẽ gật đầu:
- Cũng không phải nói sẽ thanh lý bọn hắn, mà là muốn hoàn thiện Quan Huyền pháp, hoàn thiện trật tự của chúng ta, mặc kệ tông môn hay là thế gia, đều phải tuân thủ…
Kỳ thật, nàng mặc dù lúc đầu cũng cầu tình cho Thiên Long Tộc, nhưng nàng kỳ thật cũng đã quyết định, nếu như Diệp Quan buông tha Thiên Long Tộc, nàng sẽ từ chức, bởi vì một khi buông tha Thiên Long Tộc, vậy liền mang ý nghĩa, Quan Huyền pháp cùng với trật tự mà Diệp Quan vất vả thành lập, sẽ đánh mất uy tín
Thiên Long Tộc phạm vào tội ác thao thiên như thế, nhưng bởi vì có quan hệ cùng với Diệp Quan, liền được đặc xá
tất cả mọi người Quan Huyền vũ trụ ở bề ngoài sẽ không nói cái gì, nhưng bên trong thì sao??
Những thế gia cùng với tông môn kia cũng sẽ dồn dập bắt chước, như đã thấy, chỉ cần quan hệ của ngươi đủ cứng, ngươi coi như tạo phản, cũng sẽ không phải chịu xử phạt…
Một khi cái lỗ hổng này mở ra, liền không còn chặn nổi
bởi vì không ai tin
Lý Bán Tri nhìn thoáng qua Diệp Quan, trong mắt càng nhiều vẫn là vui mừng, nàng do dự một chút, sau đó nói:
- Muốn ta đi thăm dò nàng ở nơi nào không?
Diệp Quan nói:
- Không cần, ta biết nàng ở nơi nào…
Nói xong, hắn quay người nhìn về phía bên phải, không biết nhìn thấy cái gì, trên mặt hắn nổi lên một nụ cười
mà ở giữa trán hắn, có một đạo ánh vàng nhàn nhạt lấp lánh
một lát sau, Diệp Quan đi tới một gian nhà tranh, trên giường bên trong nhà tranh, có một vị thiếu niên nằm
chính là Phó Cát
ở một bên giường, là Kiều thẩm, thần sắc của bà đờ đẫn, như tượng đất
Ngu Ngưng cũng ở đây, Dương Dĩ An sau khi rời đi, nàng vẫn ở bên cạnh Kiều thẩm, bởi vì nàng đã nhìn ra, vị Kiều thẩm này đã không có còn ý định sống
nhìn thấy Diệp Quan đi tới, Ngu Ngưng hơi ngẩn ra, nàng do dự một chút, sau đó nói:
- Viện trưởng…
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Làm phiền
Ngu Ngưng nhìn hắn một cái, không nói gì, lui ra ngoài
Diệp Quan chậm rãi đi đến bên giường, Kiều thẩm thấy Diệp Quan, bà đột nhiên nở nụ cười:
- Viện trưởng…
Diệp Quan nói khẽ:
- Kiều thẩm
Kiều thẩm đột nhiên đứng lên, cười nói:
- Viện trưởng, để ta làm bánh bao cho ngươi lần cuối cùng!
Diệp Quan gật đầu:
- Được
Kiều thẩm cười cười, sau đó đứng dậy nhào bột, động tác vô cùng thành thạo… không bao lâu, một lồng bánh bao nóng hổi liền được hấp chín, bà cẩn thận từng li từng tí bưng đến trước mặt Diệp Quan, nhếch miệng cười một tiếng:
- Ăn thử đi
Diệp Quan cầm một chiếc bánh bao lên nếm thử, sau đó nhếch miệng cười một tiếng:
- Thật ngon
Kiều thẩm ngồi xuống, bà cười cười, sau đó nhìn về phía Phó Cát cách đó không xa, nói khẽ:
- Trước đây dù có khó khăn đến đâu thì cuộc sống vẫn còn hy vọng, chẳng qua là khổ cho đứa bé này, bởi vì cha y chết sớm, cho nên, y từ nhỏ đã không có cha, khi còn bé phải chịu đựng quá nhiều xa lánh… nhưng đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, từ lúc năm sáu tuổi đã bắt đầu giúp ta làm việc, cũng hết sức nỗ lực, nói về sau chờ y có bản lãnh, liền mở cho ta cửa hàng bánh bao lớn nhất Thanh Châu…
Nói xong, nước mắt trong mắt bà đột nhiên liền tràn ra ngoài, nhưng vẫn là cười:
- Đứa nhỏ ngốc này, mở cho ta cửa hàng bánh bao lớn nhất Thanh Châu, y là muốn lão nương mệt chết sao?
Diệp Quan yên lặng ăn bánh bao, không nói gì
Kiều thẩm lau mặt một cái, lại nói:
- Những năm này tuy nghèo khó nhưng ta chưa bao giờ làm điều gì sai trái, người duy nhất có lỗi chính là đồ tể