CHƯƠNG 2809
NHANH VỀ NHÀ ĐI
“Hán tử kia thật sự ngốc, lần nào ta đến mua thịt, đều cho ta thịt ngon nhất, lấy ít tiền nhất, mỗi lần ta cự tuyệt gã, gã cũng không nói chuyện, chỉ cười khúc khích, lần nào ta cũng cười nhạo gã, trên đời này sao lại có nam nhân ngốc như vậy…”
Nói xong, bà đột nhiên nở nụ cười, nhưng nước mắt trong mắt lại không ngừng chảy xuống
đột nhiên, dưới gầm bàn, trong tay bà chẳng biết lúc nào xuất hiện một con dao làm bếp sắc bén, bà cầm dao đâm vào bụng mình, nhưng lúc này, một cỗ bình chướng vô hình ngăn trở con dao kia. Kiều thẩm chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quan ngồi ở đối diện, bà nói khẽ:
- Viện trưởng, ta…không còn hy vọng sống nữa…
Trên mặt Diệp Quan, chẳng biết lúc nào cũng đã rưng rưng nước mắt, hắn mỉm cười:
- Có, có
Kiều thẩm có chút mờ mịt
Diệp Quan đột nhiên đứng dậy đi đến bên cạnh bà, sau đó nhẹ nhàng lấy con dao, hắn kéo tay Kiều thẩm, sau đó đi đến bên cạnh Phó Cát, hắn nói khẽ:
- Cô cô
bên cạnh Diệp Quan, thời không đột nhiên nhộn nhạo giống như sóng nước, tiếp theo, một vị nữ tử mặc váy trắng chậm rãi đi ra
Diệp Quan nhìn về phía nữ tử váy trắng, hắn lau nước mắt trên mặt, nhếch miệng cười một tiếng:
- Cô cô, lần này ta không có gây tai hoạ
nữ tử váy trắng nhìn hắn:
- Gây tai hoạ cũng được, nhưng phải chọc hoạ lớn một chút, hiểu không?
trong lòng Diệp Quan ấm áp:
- Vâng, lần sau cháu trai sẽ gây hoạ lớn hơn cho cô cô
nữ tử váy trắng nhìn về phía Phó Cát nằm trên giường, nàng đi đến bên giường, đưa tay phải ra nhẹ nhàng điểm một cái, đột nhiên, bốn phía xuất hiện vô số mảnh vụn linh hồn, những mảnh vỡ linh hồn này sau khi xuất hiện lập tức hóa thành một vệt ánh sáng chui vào giữa trán Phó Cát
trong chớp mắt, sắc mặt vốn tái nhợt của Phó Cát vậy mà lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu khôi phục huyết sắc
trên mặt Diệp Quan nổi lên một nụ cười
Kiều thẩm nhìn thấy một màn này, liền phảng phất như đang nằm mơ, bà đột nhiên bổ nhào vào bên cạnh Phó Cát, hai tay nắm thật chặt tay Phó Cát, run giọng nói:
- Cái này… có hơi ấm, có hơi ấm…
Bà kích động có chút nói năng lộn xộn, dường như nghĩ đến cái gì, bà quay đầu nhìn lại, mà vào giờ khắc này, Diệp Quan cùng với nữ tử váy trắng đã không thấy
Kiều thẩm ngây người
Diệp Quan mang theo nữ tử váy trắng đi tới Quan Huyền học viện, cũng là ở trước pho tượng của hắn
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía nữ tử váy trắng, nói khẽ:
- Cô cô, làm phiền
nữ tử váy trắng duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng điểm một cái, trong nháy mắt, mảnh thời không nơi này đột nhiên trở nên quỷ dị, rất nhanh, Diệp Quan phát hiện ra, hắn vậy mà đã không còn ở trong mảnh thời không kia
hắn đang ngược dòng thời gian!
Không bao lâu, bốn phía đột nhiên khôi phục lại bình tĩnh
Diệp Quan đang muốn hỏi điều gì, lúc này, hắn đột nhiên quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, một vị nam tử thô kệch đang đi về phía bên này
người đi tới, chính là đồ tể
Diệp Quan sửng sốt
một lát sau, một vị nam tử áo đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt đồ tể, đồ tể sửng sốt, thấy vẻ băng lãnh trong mắt người áo đen, tay phải gã vô thức đặt ở bên trên đao mổ heo bên hông, mà lúc này, người áo đen kia đột nhiên vung tay lên
nhưng mà, đồ tể lại không có bất kỳ phản ứng gì
người áo đen cau mày, một lần nữa vung tay lên
đồ tể vẫn không có bất kỳ phản ứng nào
người áo đen mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên
đúng lúc này, người áo đen đột nhiên bốc cháy
người áo đen kinh hãi muốn chết, mặt mũi tràn đầy không thể tin
đồ tể thì giật nảy mình, liên tục lui ra phía sau mấy bước, vô cùng hoảng sợ
rất nhanh, người áo đen kia hóa thành tro tàn
đồ tể nhìn một màn trước mắt này, gương mặt mờ mịt
lúc này, Diệp Quan đột nhiên xuất hiện ở trước mặt đồ tể, nhìn thấy Diệp Quan, đồ tể có chút kinh ngạc:
- Diệp công tử?
Diệp Quan mỉm cười:
- Nhanh về nhà đi
đồ tể do dự một chút, sau đó nói:
- Ta muốn gặp viện trưởng… cáo… cáo…
Diệp Quan ôn hoà nói:
- Sự tình Tiểu Cát, viện trưởng đã biết, ngươi nhanh về nhà đi! Kiều thẩm đang chờ ngươi
đồ tể quay đầu nhìn về phía pho tượng Diệp Quan cách đó không xa, vào lúc thấy pho tượng Diệp Quan, gã lập tức sửng sốt, gã lại vội vàng nhìn về phía Diệp Quan trước mặt
hai người giống như đúc!!
Đồ tể dường như hiểu rõ cái gì, gã đột nhiên bịch một tiếng quỳ xuống, cuống quít dập đầu:
- Viện trưởng đại nhân… ta dập đầu cho ngươi…
Diệp Quan cúi người đỡ đồ tể lên, hắn mỉm cười nói:
- Nhanh về nhà đi! Bọn họ đang chờ ngươi
đồ tể vội vàng gật đầu:
- Được!
Nói xong, gã xoay người chạy, chạy được một nửa, gã đột nhiên lại dừng lại, sau đó quay người nhìn về phía Diệp Quan, gã lại quỳ xuống, dập đầu một cái đối với Diệp Quan, lúc này mới đứng dậy quay người chạy đi…