CHƯƠNG 2814
ĐƯỜNG XUỐNG NÚI ỒN ÀO
“Còn có, lúc hắn gần đi, tiện tay cầm đi mười cái bánh bao, thật sự quá phận, nếu không phải hôm nay là ngày vui, ta nhất định cầm băng ghế đập cho đầu hắn nở hoa…”
Mọi người: "…"
Tại Quan Huyền vũ trụ, Quan Huyền Thành
văn học viện
lúc này, Phương Ngự đang bận rộn, mặc dù đây là một chức quan bộ môn nhàn tản, nhưng công việc mỗi ngày là phi thường bận rộn
hơn nữa y đã tới đây mấy tháng, mấy tháng nay, y đã bắt đầu quen với cuộc sống ở đây
mà bây giờ, Phương Ngự y cũng đã bị mọi người lãng quên
phù dung sớm nở tối tàn
thỉnh thoảng có người nhắc đến y, họ sẽ lắc đầu, cảm thấy y quá ngu, không hiểu biến báo, y hiện tại, nghiễm nhiên đã trở thành nhân vật phản diện mà các đại thế lực Quan Huyền Thành trích dẫn khi dạy bảo đệ tử, người người đều nói, làm người không nên quá Phương Ngự
vào ngày này, một lão giả đột nhiên đi đến trước mặt Phương Ngự, lão đặt một phần bản thảo ở trước mặt Phương Ngự, sau đó nói:
- Ngày mai đại nho Thanh Huyền học viện sẽ giảng dạy tại Đại Hội Đường Tiên Bảo Các, đây là quá trình an bài đại hội, ngươi cùng với bọn người Dương Càng phụ trách, hiện tại liền đi đi!
Nói xong, lão trực tiếp quay người rời đi
Phương Ngự cầm bản thảo trước mặt, y sau khi nhìn một lần, sau đó đứng dậy đi tới Tiên Bảo Các
không bao lâu, Phương Ngự cùng với Dương Càng liền đi tới Tiên Bảo Các, Dương Càng nhìn thoáng qua Phương Ngự bên cạnh, khẽ lắc đầu, nói thực ra, lão vẫn là cảm thấy đáng tiếc thay cho Phương Ngự, vốn là có khả năng trở thành thiên chi kiêu tử, có thể mang theo Phương tộc trở thành quyền quý mới tại Quan Huyền vũ trụ, nhưng mà liền bởi vì một chút ý nghĩ không có ý nghĩa của chính mình, liền từ bỏ tiền đồ thật tốt
phải biết, cơ hội thay đổi số phận của một đời người cũng không nhiều
thật sự là rất đáng tiếc
Phương Ngự lộ ra thần sắc bình tĩnh, sau khi tiến vào Tiên Bảo Các, y vô thức đi về phía truyền tống trận đặc thù mình từng đi trước đó, mà khi y tới gần cái chỗ kia, một lão giả đột nhiên ngăn cản y, lão giả nhìn chằm chằm Phương Ngự:
- Nơi này chính là lối đi chuyên môn của khách quý, chỉ có khách quý đặc thù của Tiên Bảo Các chúng ta mới có thể đi con đường này
Phương Ngự sửng sốt, lúc lần trước y đến, là được người dẫn đến nơi này, bởi vậy, y cũng không biết đây là lối đi chuyên môn của khách quý
Phương Ngự sau khi tỉnh hồn lại, vội vàng tạ lỗi:
- Xin lỗi…
Nói xong, y nhìn về phía Dương Càng bên cạnh, Dương Càng lắc đầu:
- Ta cũng không biết đi đường như thế nào, chưa từng tới
Phương Ngự nhìn về phía lão giả trước mặt, lão giả chỉ chỉ nơi xa:
- Nơi đó là lối đi bình thường
Phương Ngự ôm quyền:
- Đa tạ
nói xong, y cùng với Dương Càng đang muốn rời đi, nhưng vào lúc này, trong lối đi chuyên môn của khách quý đột nhiên có một người đi tới
nhìn thấy người đi ra, Phương Ngự hơi ngẩn ra, người này y nhận biết, chính là vị Hồng quản sự lúc trước mời y đi đến Tiên Bảo Các kia
Hồng quản sự nhìn thấy Phương Ngự, hơi ngẩn ra, rõ ràng không nghĩ tới lại gặp được Phương Ngự ở chỗ này, nhưng lão cũng không nói gì thêm, cũng không có chào hỏi, quay người rời đi
người đã mất đi giá trị, không đáng lãng phí miệng lưỡi cùng với biểu lộ
Phương Ngự cũng không có thất lạc, trong khoảng thời gian này, cái gọi là tình người ấm lạnh, y đã từng gặp qua rất nhiều
có giá trị liền được coi trọng, không có giá trị liền không được để ý tới
chuyện rất bình thường
Phương Ngự quay người nhìn về phía Dương Càng:
- Chúng ta đi thôi!
Dương Càng khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía lối đi bình thường nơi xa
mà lúc này, bên cạnh có người đột nhiên nói:
- Y chính là Phương Ngự, ta nhớ được y, y năm đó thế nhưng là đi lối đi chuyên môn của khách quý…
- Phương Ngự? Chính là người cho rằng viện trưởng là huynh đệ của mình kia?
- Thật vậy sao? Thật sự là hài hước, y vậy mà cho rằng viện trưởng sẽ coi y là huynh đệ…
Đây là sự thiếu nhận thức và không nhận rõ bản thân…
Thanh âm của những người kia cũng không nhỏ, tăng thêm mọi người cũng đều là người tu luyện, bởi vậy, Phương Ngự cùng với Dương Càng đều nghe rõ ràng
mà những người đi ngang qua bốn phía kia cũng dồn dập nhìn về phía Phương Ngự, sau đó bắt đầu nghị luận ầm ĩ
Phương Ngự không có bất kỳ biểu lộ gì, y cùng với Dương Càng đi về phía lối đi bình thường nơi xa, khi đi đến cổng lối đi bình thường, y quay người nhìn thoáng qua những người còn đang nghị luận về y kia, nói khẽ:
- Đường xuống núi ồn ào thật, tiếng thổn thức đầy trời cũng chói tai như tiếng hoan hô lúc trước…
Nói xong, y lắc đầu cười một tiếng, quay người đi vào lối đi
hai người ngồi truyền tống trận bình thường đi tới Đại Hội Đường, Đại Hội Đường này vô cùng rộng lớn, đủ để dung nạp mấy vạn người, một số hoạt động cỡ lớn tại Quan Huyền Thành cơ bản đều tổ chức ở chỗ này