CHƯƠNG 2831
LỢI HẠI KHÔNG?
dù sao, một cỗ phân thân đã là tồn tại có thể nghịch lưu thời gian, nếu như bản thể ở đây, thực lực của gã nhất định càng khủng bố hơn
thế nhưng Nhất Điện Chủ cùng với vị Tĩnh tông chủ kia cũng không yếu, thế là, lão nhắc nhở:
- Mặc kệ là Nhất Điện Chủ hay là Tĩnh tông chủ, thực lực đều phi thường mạnh mẽ, chúng ta vẫn là chớ có khinh địch mới thỏa đáng
Đa Nguyên Đạo Đế cười nói:
- Chỉ thường thôi!
Lão giả trầm mặc
mẹ nó!
Lão như đã nhìn ra, cái tên này là thuần tuý muốn trang bức
lão giả nói:
- Đi Thiết Thần tộc
nói xong, lão trực tiếp mang theo hai vị thủ vệ thời gian sau lưng tan biến ngay tại chỗ
trong tửu lâu
Diệp Quan khép sách trong tay lại, hắn đứng dậy chậm rãi đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên, chân trời toàn màu đỏ tươi, căn bản không nhìn thấy thương khung
hắn phát hiện ra, người có thể sinh tồn ở loại địa phương này, đều không phải là người đơn giản!
Nơi này khắp nơi đều tràn ngập loại năng lượng màu đỏ tươi quỷ dị kia, tựa như độc dược mãn tính, có thể không ngừng ăn mòn thân thể cùng với thần hồn, hắn sau khi đến, vẫn là đang dùng kiếm ý hộ thể, mà vào giờ khắc này, hắn phát hiện ra, Phong Ma huyết mạch trong cơ thể hắn vậy mà mơ hồ xao động
chuyện này khiến hắn hơi kinh ngạc
chẳng lẽ Phong Ma huyết mạch có khả năng hấp thu năng lượng màu đỏ tươi ở nơi này?
Nghĩ đến đây, hắn đưa tay phải ra, trực tiếp thôi động Phong Ma huyết mạch, ở trong nháy mắt Phong Ma huyết mạch xuất hiện, năng lượng màu đỏ tươi bên trong phòng vậy mà trong nháy mắt bị hắn hấp thu sạch sành sanh, không chỉ như thế, năng lượng màu đỏ tươi phía ngoài cũng chen chúc tới
thấy thế, Diệp Quan vội vàng ngừng lại, hắn hiện tại cũng không muốn trở thành tiêu điểm của toàn bộ Thần Khư Chi Địa
đương nhiên, hắn cũng có chút hưng phấn, không nghĩ tới, Phong Ma huyết mạch thậm chí ngay cả năng lượng màu đỏ tươi này cũng đều có thể hấp thu
xem ra, Phong Ma huyết mạch không chỉ là khắc tinh của một số huyết mạch, còn là khắc tinh của đại bộ phận năng lượng mặt xấu
Phanh phanh!
Lúc này, một tiếng đập cửa đột nhiên vang lên
Diệp Quan thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía cửa gian phòng, hắn đi tới, mở cửa phòng, một nữ tử xuất hiện ở trước mặt hắn
Dương Dĩ An!
Dương Dĩ An mặc một bộ trường bào màu đen bó sát người, trường bào không biết là làm bằng vật liệu gì, thoạt nhìn vô cùng lộng lẫy, bên hông dùng một sợi dây lụa trói buộc, nàng tóc dài xõa vai, so với trước, vào giờ khắc này nàng tỏ ra thành thục hơn rất nhiều
Dương Dĩ An cúi đầu, không nói gì
Diệp Quan nói khẽ:
- Dĩ An?
Dương Dĩ An cứ như vậy cúi đầu, không nói lời nào
Diệp Quan xác định thân phận của nàng, hắn giữ chặt tay nàng, mỉm cười nói:
- Vào đi
nói xong, hắn mang Dương Dĩ An vào trong phòng
sau khi vào phòng, Dương Dĩ An vẫn là cúi đầu, không nói lời nào. Diệp Quan nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu nhỏ Dương Dĩ An, sau đó nói khẽ:
- Làm sao vậy?
Dương Dĩ An chậm rãi ngẩng đầu, mà vào giờ khắc này, trong mắt nàng đã chứa đầy nước mắt. Diệp Quan ấm giọng nói:
- Không cao hứng sao?
Dương Dĩ An lắc đầu:
- Vô cùng… cao hứng
Diệp Quan cười nói:
- Như vậy vì sao khóc?
Dương Dĩ An đột nhiên ôm hắn, nước mắt thoáng cái liền chảy ra:
- Thực xin lỗi!
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Là bởi vì sự tình tại Quan Huyền vũ trụ sao?
Dương Dĩ An gật đầu:
- Ta lúc ấy cũng không biết làm sao, trong đầu lại đột nhiên xuất hiện một thanh âm, sau đó liền muốn giết ngươi, ta không đồng ý, thế nhưng, ả rất lợi hại, ta căn bản không đấu lại ả, ta…
Nói đến đây, nàng đột nhiên trở nên hơi khẩn trương, hai tay ôm thật chặt Diệp Quan
Diệp Quan cười nói:
- Không có chuyện gì
Dương Dĩ An do dự một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quan:
- Ngươi không trách ta sao?
Diệp Quan lau nước mắt trên mặt cho nàng, mỉm cười nói:
- Đây không phải lỗi của ngươi, ta trách ngươi làm cái gì?
Tảng đá treo ở trong lòng Dương Dĩ An kia cuối cùng cũng rơi xuống
Diệp Quan nói:
- Ngươi là làm sao tới được nơi này?
Dương Dĩ An nói khẽ:
- Thanh âm trong đầu kia nói cho ta biết, ngươi ở nơi này, để cho ta tiến đến
Diệp Quan híp hai mắt lại, rõ ràng, chính là vị Nhất Điện Chủ kia
Diệp Quan lại nói:
- Ả có nói gì với ngươi hay không??
Dương Dĩ An lắc đầu:
- Không có
Diệp Quan cau mày
Dương Dĩ An đột nhiên nói:
- Ta muốn đọc sách
Diệp Quan thu hồi suy nghĩ, cười nói:
- Được
hai người đi đến bên cửa sổ, Dương Dĩ An ngồi ở bên cạnh Diệp Quan, nàng lấy ra một bản cổ thư thật dày, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, đắc ý nói:
- Ta đã thuộc lòng quyển sách này rồi
Diệp Quan nói:
- Thuộc lòng rồi?
Dương Dĩ An khẽ gật đầu, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo:
- Lợi hại không?