CHƯƠNG 2883
ĐÓI BỤNG
đường nét trên khuôn mặt của nàng cũng rất tinh xảo, mái tóc dài màu trắng tùy ý buông xoã ở sau lưng, thoạt nhìn vô cùng ngầu
ở bên cạnh nữ tử là một bé trai, bé trai chỉ mới mười mấy tuổi, mặc một bộ khôi giáp màu bạc
bé trai nhìn chằm chằm những người đang lục lọi rác, có chút hiếu kỳ:
- Tỷ tỷ, họ đang làm gì vậy?
Nữ tử bình tĩnh nói:
- Tìm đồ ăn
bé trai hơi nghi hoặc một chút:
- Tại sao họ lại bới rác tìm đồ ăn? Nhà họ chẳng lẽ không có thịt sao?
Nữ tử nói:
- Không có
bé trai cau mày, dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên lấy ra một hộp bánh bích quy ném xuống
nữ tử nhìn thoáng qua bé trai, cũng không nói chuyện
khi hộp bánh bích quy kia rơi xuống phía dưới, lập tức đã dẫn phát một hồi tranh đoạt, bởi vì đó là một hộp bánh bích quy hoàn chỉnh
mấy chục người tranh giành hộp bánh bích quy hoàn chỉnh, mấy người trong đó rất nhanh liền đã đầu rơi máu chảy
ở bên trên phi hạm, bé trai hưng phấn nói:
- Tỷ tỷ, họ vậy mà vì một hộp bánh bích quy liền đánh nhau, quả thực là ngu xuẩn
nữ tử nhìn thoáng qua đám người còn đang tranh đoạt phía dưới, cũng không nói lời nào
bé trai dường như cảm thấy thú vị, lại lấy ra một hộp thịt nướng, trực tiếp ném xuống, mà hộp thịt nướng hoàn chỉnh này lập tức gây ra oanh động lớn hơn, có mấy trăm người giống như điên cuồng tranh đoạt, giữa sân một mảnh kêu rên
ở bên trên phi hạm, bé trai thấy cảnh này, liên tục vỗ tay:
- Thú vị, chơi thật vui
nữ tử nhìn đám người vì một hộp thịt nướng ra tay đánh nhau phía dưới, mặt không biểu tình
bé trai đột nhiên nói:
- Tỷ tỷ, trên sách nói, chúng ta đã từng rời đi từ viên tinh cầu này?
Nữ tử gật đầu
bé trai hơi nghi hoặc một chút:
- Vậy tại sao không mang theo những người phía dưới?
Nữ tử nắm tay của cậu bé, sau đó nói:
- Nguyên Thiên, ngươi phải nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng phải có giá trị của mình, bởi vì chỉ có dạng này, ngươi mới có thể sống càng tốt hơn, những người phía dưới kia, bọn họ đều là người tầng dưới chót nhất viên tinh cầu này, cũng chính là người nghèo, mà người nghèo là không có bất kỳ giá trị gì, cho nên, bọn họ bị vứt bỏ, hiểu chưa?
bé trai trừng mắt nhìn, sau đó nhếch miệng cười một tiếng:
- Ta đã hiểu, người ngay cả thịt cũng không có để ăn, đối với chúng ta mà nói, là không có bất kỳ tác dụng gì
nữ tử không nói gì thêm, nàng lôi kéo bé trai tên là Nguyên Thiên quay người rời đi
cửa phi hạm đóng lại
mà phía dưới, vô số người còn đang điên cuồng tranh đoạt hộp bánh bích quy và hộp thịt nướng kia…
Vào lúc Diệp Quan mở hai mắt ra, vào giờ phút này hắn đã ở trong một căn phòng đá thô sơ
- Diệp tiểu đệ, ngươi tỉnh rồi?
Lúc này, bên tai Diệp Quan đột nhiên truyền đến thanh âm của Chúc Đào
Diệp Quan quay đầu nhìn lại, Chúc Đào đi tới, Diệp Quan đang muốn đứng lên, Chúc Đào vội vàng nói:
- Ngươi đừng cử động, thương thế của ngươi còn chưa có lành
Diệp Quan cúi đầu nhìn, vết thương ở chân và ngực đã được băng bó kỹ càng
Diệp Quan nhìn về phía Chúc Đào, chân thành nói:
- Đào lão ca, đa tạ
Chúc Đào nhếch miệng cười một tiếng:
- Không cần khách khí, kỳ thật cũng là do mạng của ngươi lớn, vết thương không có nhiễm trùng, bằng không, lão ca ta cũng chỉ có thể kéo ngươi đến bãi tha ma chôn
Diệp Quan đang muốn nói chuyện, mà đúng lúc này, bụng hắn đột nhiên kêu rọt rọt
đói bụng!
Biểu lộ của Diệp Quan cứng đờ
Chúc Đào do dự một chút, sau đó nói:
- Diệp tiểu đệ, ngươi chờ một chút
nói xong, y quay người đi ra bên ngoài
rất nhanh, Diệp Quan nghe được thanh âm giận mắng của một nữ tử bên ngoài:
- Cái tên đáng đâm ngàn đao nhà ngươi, chính chúng ta cũng đều không đủ ăn, ngươi còn cho hắn ăn, ngươi nghĩ như thế nào? Nếu không phải nể mặt Tiểu Tân, lão nương đã sớm không ở với ngươi, cái tên phá của nhà ngươi…
Qua một hồi lâu, Chúc Đào đi vào trong phòng đá của Diệp Quan, y cầm trong tay một củ khoai nướng, đi đến trước mặt Diệp Quan, sau đó đưa khoai tây cho Diệp Quan, nhếch miệng cười một tiếng:
- Diệp tiểu đệ, ngươi lấp đầy bụng trước đi…
Diệp Quan nhìn thoáng qua của khoai tây nướng kia, sau đó nhìn về phía Chúc Đào trước mặt:
- Đào lão ca, vì sao lại giúp ta
Chúc Đào nhếch miệng cười cười:
- Trước kia ta cũng suýt chết đói, bị người ta ném đến bãi tha ma, nhưng sau đó lại được người khác cứu… cho nên, có một số việc nếu có thể giúp đỡ liền giúp đỡ, dù sao thì ta cảm thấy cuộc sống của mình vẫn ổn…
Chúc Đào vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng mắng chửi của nử tử, Chúc Đào lập tức chạy ra ngoài
trong phòng đá
Diệp Quan nhìn củ khoai tây trong tay, cũng không phải rất to, nhưng hắn biết, thứ này ở cái địa phương này khẳng định cũng là phi thường trân quý