CHƯƠNG 3019
SAU NÀY CÒN GẶP LẠI
Diệp Quan tiếp tục nói:
- Ngươi biết không? Nếu như bây giờ ngươi chết ở chỗ này, nàng một ngày nào đó nghe được tin tức này, sẽ chỉ càng thêm xem thường ngươi, hơn nữa, nàng sẽ cho rằng nàng rời khỏi ngươi là đúng, ngươi muốn thông cái chết để đổi lấy sự cảm thông của nàng, đó là ý nghĩ ngu xuẩn
Tông Nạp nắm chặt hai tay
Diệp Quan lại nói:
- Chết như vậy, là chết hèn nhát, sẽ chỉ làm cho nàng càng thêm xem thường
Tông Nạp lắc đầu, vẫn như cũ là lòng như tro nguội
Diệp Quan khẽ lắc đầu, cũng không muốn nói thêm gì nữa, hắn quay người rời đi, nhưng lúc này, phụ nhân kia đột nhiên ôm lấy chân của hắn, run giọng nói:
- Vị thiếu gia này, cầu ngươi cứu y… ta làm trâu làm ngựa cho ngài…
Nói xong, bà mãnh liệt dập đầu đối với Diệp Quan
Diệp Quan đỡ phụ nhân dậy, sau đó nhìn về phía Tông Nạp một bên, Tông Nạp chậm rãi đứng lên, y đi đến trước mặt phụ nhân, sau đó quỳ xuống:
- Mẹ, thật xin lỗi…
Phụ nhân ôm lấy Tông Nạp, khóc rống
một lát sau, Tông Nạp nhìn về phía Diệp Quan:
- Diệp huynh, chúng ta có thể nói chuyện không?
Diệp Quan gật đầu:
- Ừm
phụ nhân vội vàng nói:
- Các ngươi trò chuyện, ta đi làm cơm cho các ngươi
nói xong, phụ nhân quay người rời đi
phụ nhân sau khi rời đi, Tông Nạp nhìn về phía Diệp Quan:
- Diệp huynh, ngươi cùng với vị Tả Nhạn cô nương kia đều không phải người bình thường, đúng không?
Diệp Quan gật đầu
Tông Nạp nhìn Diệp Quan:
- Ta cũng có thể ra ngoài sao?
Diệp Quan nhíu mày:
- Vẫn là không nỡ bỏ nàng?
Tông Nạp lắc đầu:
- Ta chỉ là muốn tu luyện
Diệp Quan nhìn thoáng qua Tông Nạp, không nói gì
Tông Nạp tiếp tục nói:
- Diệp huynh ngươi nói đúng, ta hiện tại cứ như vậy chết đi, sẽ chỉ bị nàng xem thường
Diệp Quan nói:
- Ngươi có hối hận vì đã cho nàng Đại Đạo khí vận không?
Tông Nạp lắc đầu:
- Không hối hận, ta lúc ấy chỉ muốn cho nàng tất cả những thứ tốt đẹp, ở trong đoạn tình cảm này, ta xứng đáng với nàng. Ta hiện tại đã nghĩ rõ ràng, nàng kỳ thật cũng không sai, sai chỉ là phương thức ta yêu sai, còn có ta quá yếu
Diệp Quan khẽ gật đầu, rất nhiều thời điểm, không phải là nam nhân làm không đủ tốt, chỉ là bởi vì ngươi nghèo!
Đối với nam nhân mà nói, nghèo chính là sai lớn nhất
Tông Nạp nhìn về phía Diệp Quan:
- Diệp huynh, nếu như ta muốn đi ra bên ngoài…
Diệp Quan lắc đầu:
- Ta tạm thời không có cách nào dẫn ngươi đi ra bên ngoài, chẳng qua, ngươi nếu như muốn tu luyện, ta cũng có thể giúp ngươi một chút
Tông Nạp đột nhiên quỳ xuống, sau đó dập đầu
Diệp Quan xuất ra một bản cổ tịch đưa cho Tông Nạp, cũng không phải là bản cổ tịch Tả Nhạn cho hắn kia, mà là Quan Huyền pháp của chính hắn
ở loại địa phương này, cho Tông Nạp truyền thừa của Cửu Châu Chủ, sẽ chỉ hại y
Tông Nạp cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận bản Quan Huyền pháp kia, sau đó cung kính nói:
- Tạ ơn Diệp huynh, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, về sau mệnh của ta liền thuộc về ngươi
nói xong, y lại mãnh liệt dập đầu một cái
Diệp Quan đỡ y lên, sau đó để lại cho y một chút Linh Tinh:
- Ngươi ở cái địa phương này tu luyện thật tốt, đợi sau khi ta rời khỏi đây, về sau có cơ hội ta sẽ trở lại gặp ngươi, đến lúc đó ngươi nếu như muốn đi ra ngoài, ta có thể mang ngươi ra ngoài
Tông Nạp gật đầu:
- Được
Diệp Quan khẽ gật đầu, sau đó nói:
- Về phần mệnh của ngươi… sống sót thật tốt, chăm sóc mẹ ngươi thật tốt
Tông Nạp cung kính hành lễ một cái:
- Được
Diệp Quan cười cười:
- Nhớ kỹ, nữ tử phong lưu mặc nàng đi, nam nhi có chí không ép ở lại!
Nói xong, hắn quay người rời đi
ở tại chỗ, Tông Nạp gắt gao ôm bản Quan Huyền pháp kia, ánh mắt kiên định
Diệp Quan một lần nữa đi tới địa phương Trương đạo sĩ bày quầy bán hàng kia, chẳng qua hắn vẫn không có nhìn thấy Trương đạo sĩ, dường như nghĩ đến cái gì, hắn một lần nữa đi tới cái thôn Cửu Châu Chủ từng xuất hiện lúc kia
mà hắn vừa đến trước thôn, liền gặp được Trương đạo sĩ, ở bên cạnh Trương đạo sĩ, còn có một vị hòa thượng mặc tăng bào đi theo, hòa thượng thoạt nhìn mặt mũi hiền lành, rất là trang nghiêm, trong tay hòa thượng, cầm một chuỗi phật châu
nhìn thấy Diệp Quan, hai người đều có chút ngoài ý muốn
Trương đạo sĩ cười nói:
- Diệp tiểu hữu, ngươi đến rồi?
Diệp Quan gật đầu:
- Ta đoán ngươi hẳn là ở trong này
Trương đạo sĩ nói:
- Vì sao?
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Đoán!!
Trương đạo sĩ hơi ngẩn ra, lập tức nở nụ cười:
- Diệp tiểu hữu, ngươi thật sự rất thú vị!!
Diệp Quan nghiêm mặt nói:
- Tiền bối, ta đã sắp rời khỏi nơi này, cố ý tới cáo biệt ngươi
Trương đạo sĩ hơi kinh ngạc:
- Rời đi?
Diệp Quan gật đầu:
- Ừm
Trương đạo sĩ cười nói:
- Chúc mừng
Diệp Quan cười cười:
- Sau này còn gặp lại