CHƯƠNG 3135
TỬ VONG SA MẠC
Lão giả quay đầu nhìn về hướng ngón tay của nữ tử, cách đó không xa, có một nam tử nằm ở đó, không biết sống chết
lão giả cau mày:
- Đừng để ý tới hắn, đi thôi
nói xong, lão tiếp tục đi về phía trước
ở trong mảnh sa mạc tử vong này, thường có người chết, đó là chuyện rất bình thường
mà đúng lúc này, nữ tử lại nói:
- Ông nội nhìn kia, hắn nhúc nhích một chút, giống như vẫn còn sống…
Nói xong, nàng trực tiếp chạy tới
thấy thế, lão giả lập tức có chút gấp:
- Nha đầu!!
Nói xong, lão cũng liền vội vàng chạy tới
nữ tử chạy tới trước mặt nam tử kia, nam tử quả nhiên đang giãy giụa, mà khi nhìn bộ dáng của nam tử, nàng lập tức ngây ngẩn cả người
nam tử tóc tai bù xù, dung mạo rất là anh tuấn, nhưng lại không có hai tay…
Nam tử không có mở hai mắt ra, cổ họng lăn lăn, chật vật phun ra một chữ:
- Nước…
Nghe vậy, nữ tử vội vàng lấy xuống ấm nước bên hông, nàng mở nắp ấm, quỳ gối ở bên cạnh Diệp Quan, đặt vòi ấm nước vào trong miệng nam tử
cũng không biết đã bao lâu không có uống nước, nam tử vội vã uống nước, trực tiếp bị sặc, ho dữ dội
nữ tử vội vàng vỗ vỗ lồng ngực nam tử:
- Đừng nóng vội, đừng nóng vội…
Qua một hồi lâu, nam tử chậm rãi mở hai mắt ra, vào lúc thấy nữ tử, nam tử có chút mờ mịt nói:
- Nơi này là?
Nữ tử nói:
- Tử Vong sa mạc!!
Tử Vong sa mạc?
nam tử nhíu mày, không có ấn tượng
lúc này, lão giả đột nhiên nói:
- Nha đầu, bão cát càng ngày càng dữ dội, chúng ta phải rời đi
Tiểu Thiện vội vàng nhìn về phía nam tử:
- Ngươi có thể đi hay không?
Nam tử nhìn thoáng qua bão cát xa xa, vào giờ phút này hắn đương nhiên biết, nếu như không đi, e là sẽ bị cát chôn sống
nam tử khẽ gật đầu, vô thức liền muốn ngồi dậy, nhưng mà sau một khắc hắn lại phát hiện ra, hai tay của chính mình trống rỗng
nam tử ngây ngẩn cả người
chỉ một thoáng, vô số trí nhớ như thủy triều vọt tới
một lát sau, vẻ mặt của nam tử đột nhiên trở nên tái nhợt, hắn dường như nghĩ đến cái gì, mong muốn đứng lên, thế nhưng hắn không có hai tay, căn bản không đứng dậy nổi
nữ tử một bên thấy thế, liền vội vàng đỡ hắn lên
nam tử dường như cảm nhận được cái gì, hắn vội vàng nhìn về phía bên hông mình, bên hông có một thanh kiếm gãy, còn treo một cái tháp nhỏ, tháp nhỏ cũ nát, trên đỉnh tháp còn thiếu một góc
nhìn thấy một màn này, nam tử run giọng nói:
- Tiểu Hồn… Tháp Gia…
Nam tử chính là Diệp Quan!
Mà vào giờ khắc này, hắn vội vàng thử liên hệ với Tháp Gia và Tiểu Hồn, nhưng mà khiến cho hắn kinh hãi là, Tháp Gia và Tiểu Hồn đều không có bất kỳ đáp lại gì, Linh của chúng nó đều đã rơi vào trạng thái ngủ say
hắn muốn thử điều động tu vi của mình, nhưng sau một khắc, giữa trán hắn đột nhiên xuất hiện một chữ màu đỏ như máu: Ác
ở trong nháy mắt chữ này xuất hiện, tu vi mà hắn muốn điều động trong nháy mắt bị trấn áp, cùng lúc đó, toàn thân hắn truyền đến một cơn đau nhói, đầu hắn như bị búa nện, sau đó hắn trực tiếp ngã xuống, nghiêng đầu một cái, ngất đi
nhìn thấy một màn này, nữ tử lập tức sửng sốt
- Nha đầu, bão cát đang đến
lão giả một bên đột nhiên trầm giọng nói
nữ tử quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy chân trời nơi xa, một cơn bão cát cao hàng nghìn trượng đang ập tới, vẻ mặt của nữ tử lập tức tái nhợt
lão giả không nói nhảm, lôi kéo nữ tử liền chạy
mà nữ tử thì thuận thế cầm chân Diệp Quan…
lão giả quay đầu trừng mắt nhìn nàng:
- Ngươi làm cái gì vậy!!
Nữ tử nhếch miệng cười một tiếng:
- Ông nội, cứu một mạng người, còn hơn là xây bảy tầng tháp… chúng ta hãy cứu hắn!
Lão giả vừa chạy vừa trầm giọng nói:
- Nha đầu, hắn đối với chúng ta mà nói chính là gánh nặng, ngươi mau thả hắn xuống, bằng không ông nội sẽ tức giận
nữ tử do dự một chút, sau đó nói:
- Ông nội tốt bụng, làm như thế… lương tâm của ta sẽ cắn rứt!!
Lão giả cả giận:
- Ngươi kéo hắn, ông nội kéo ngươi, ông nội không có khí lực lớn như vậy!
Nữ tử thè lưỡi, sau đó nói:
- Ông nội tốt bụng, nam tử này rất đẹp trai, hãy cứu hắn!! Cơn bão cát đó vẫn còn cách chúng ta vài dặm!
Lão giả tức giận đến mức gan đau nhức, trừng mắt nhìn nữ tử:
- Phạm Thiện!!!
Không biết qua bao lâu, Diệp Quan cảm thấy toàn thân ấm áp, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, vừa mở mắt, liền bị nắng gắt chiếu vào, lại vội vàng nhắm lại
vào giờ phút này, đầu hắn nặng như chì
cứ như vậy, cũng không biết trải qua bao lâu, khi cảm giác trầm trọng trong đầu nhẹ hơn một chút, hắn mới từ từ mở mắt ra
hắn nghiêng đầu sang một bên khác, không nhìn mặt trời thiêu đốt kia, trong ánh mắt, là từng ngôi nhà sàn, vài ngôi nhà sàn trong đó, khói bếp lượn lờ bay lên, sau đó chậm rãi trôi về hướng chân trời