CHƯƠNG 3137
TỨC NO
Bọn họ buông bỏ sao?
Không có!
Mình nếu như cũng bởi vì một lần thất bại liền triệt để buông bỏ, ý chí trầm luân, như vậy mới thật sự là phế vật
ngã xuống, vậy liền đứng lên
chỉ cần người chưa chết, lão tử liền vĩnh viễn không nhận thua!
ánh mắt của Diệp Quan càng ngày càng kiên định
đúng lúc này, thanh âm của Phạm Thiện đột nhiên truyền đến từ một bên:
- Diệp Quan!
Diệp Quan thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn lại, ở lối vào nhà sàn, Phạm Thiện đeo tạp dề, cầm một cái muôi ỗ trong tay nhìn hắn, cười nói:
- Ăn cơm thôi
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Được
nói xong, hắn đứng dậy đi tới nhà sàn bên cạnh, nhà sàn này khá lớn, có bốn gian phòng, lúc hắn đi vào phòng bếp, đã thấy một lão giả đang ngồi trong bếp, lão giả đang hút tẩu thuốc, vẻ mặt nghiêm túc
chính là ông nội của Phạm Thiện
nhìn thấy Diệp Quan tiến đến, lão giả nhìn hắn một cái, tiếp tục hút thuốc
Phạm Thiện bưng mâm đồ ăn đặt ở trên bàn cơm, nàng nhìn về phía Diệp Quan, cười nói:
- Ngồi xuống đi
Diệp Quan khẽ gật đầu, hắn đi đến trước bàn ăn, sau đó hơi hơi thi lễ đối với lão giả:
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối
lão giả nhìn hắn một cái, vẫn không có nói chuyện
Phạm Thiện cười nói:
- Ông nội bảo không cần khách khí
lão giả: "…"
Diệp Quan nhìn thoáng qua Phạm Thiện, sau đó nói:
- Cám ơn các ngươi
Phạm Thiện cầm một đôi đũa đưa cho Diệp Quan, nhưng nàng lại vội vàng thu về, ngượng ngập cười cười:
- Ngượng ngùng
Diệp Quan nói:
- Không có chuyện gì
nói xong, hắn cũng là có chút bất đắc dĩ
hai tay bị chém đứt
tu vi lại bị phong ấn!
Nói một cách khác, trước khi giải trừ phong ấn, hắn liền không thể tái tạo thân thể
thật sự là đau đầu!
Lão giả đột nhiên nói:
- Ngươi tên là Diệp Quan?
Diệp Quan gật đầu:
- Đúng vậy
lão giả nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Tới từ bên ngoài??
Diệp Quan gật đầu một lần nữa:
- Đúng vậy
lão giả cứ như vậy nhìn chằm chằm Diệp Quan, không nói lời nào
trên người lão có một cỗ uy áp, nhưng đối với Diệp Quan mà nói, tự nhiên là vô dụng, uy áp cường giả hắn từng trải qua, thật sự là rất rất nhiều
một lát sau, lão giả thu hồi ánh mắt, gõ gõ tẩu thuốc trong tay, sau đó lại nói:
- Ngươi không biết nơi đây là địa phương nào?
Diệp Quan gật đầu:
- Cái gì cũng không biết
lão giả nhìn thoáng qua Diệp Quan:
- Sau khi ăn cơm xong, trời hẳn là còn chưa tối, vừa vặn thích hợp đi đường
rõ ràng, đây là muốn đuổi Diệp Quan đi
Diệp Quan do dự một chút, sau đó nói:
- Ta có khả năng không rời đi không??
Khuôn mặt của lão giả lập tức co quắp, mẹ kiếp, có chút đánh giá thấp da mặt của người này
lão đều đã nói đến mức đó, cái tên này thế mà còn nói loại lời này
da mặt đây là phải dày đến cỡ nào?
Ở một bên, Phạm Thiện vội vàng cười nói:
- Có khả năng không đi, ông nội là một người rất tốt, ông ấy rất dễ nói chuyện, ông nội vừa rồi còn nói với ta, nói tên tiểu tử này đẹp trai như vậy, làm người khẳng định cũng rất tốt, chúng ta có thể giúp đỡ một thoáng…
Biểu lộ của lão giả cứng đờ
Diệp Quan nhìn về phía lão giả, đứng dậy hơi hơi thi lễ:
- Cảm ơn tiền bối
biểu lộ của lão giả rất là không dễ nhìn
tại sao cháu gái lại hướng cùi chỏ ra ngoài?
Lão giả gõ gõ tẩu thuốc, buồn bực đứng dậy rời đi
Phạm Thiện vội vàng nói:
- Ông nội, ông còn chưa ăn cơm mà
lão giả nói:
- No rồi
vừa đến cửa, lão giả đột nhiên lại ngừng lại, quay đầu trừng mắt nhìn Phạm Thiện:
- Tức no rồi
nói xong, lão bước ra ngoài không thèm quay đầu lại
Phạm Thiện thè lưỡi, sau đó nàng ngồi xuống trước mặt Diệp Quan, cười nói:
- Ông nội rất tốt, ông ấy chỉ cho rằng lai lịch của ngươi không rõ ràng nên mới cảnh giác với ngươi
Diệp Quan nhìn về phía nữ tử trước mắt:
- Chẳng lẽ ngươi không sợ ta là người xấu sao??
Phạm Thiện đột nhiên giơ chiếc muôi gỗ trong tay lên, nghiêm túc nói:
- Ta từng đi theo Chu sư phó luyện mấy chiêu, ngươi nếu là người xấu, ta sẽ giết ngươi bằng một muôi
Diệp Quan: "…"
Phạm Thiện đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Quan, cười nói:
- Để ta đút cho ngươi ăn
Diệp Quan lập tức cảm thấy có chút xấu hổ
Phạm Thiện cười nói:
- Nào, chỉ là đút cơm mà thôi, ta còn thường xuyên cho heo ăn đây
Diệp Quan:
Ở dưới sự giúp đỡ của Phạm Thiện, Diệp Quan ăn một bữa cơm no nê
Phạm Thiện sau khi thu dọn xong, dường như nghĩ đến cái gì, nàng đột nhiên nhìn về phía Diệp Quan:
- Đúng rồi, nghe nói hôm nay có người bên ngoài tới trấn nhỏ, ngươi có muốn đi nhìn một chút không??
Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút:
- Người bên ngoài?
Phạm Thiện khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, đi một chút, chúng ta đi xem thử
nói xong, nàng đặt khăn lau bàn xuống, lôi kéo góc áo của Diệp Quan liền đi
Diệp Quan: "…"