CHƯƠNG 3138
BẮT ĐẦU LẠI TỪ ĐẦU
Trấn nhỏ cũng không lớn, chỉ có mấy ngàn nhân khẩu, đều là nhà sàn, thỉnh thoảng có một số ngôi nhà dùng đá đắp lên, hết sức đơn sơ
mà Diệp Quan phát hiện ra, người trong trấn nhỏ đều không có tu vi, chẳng qua, hắn gặp được mấy vị hán tử có khí tức võ giả trên người, rõ ràng, đây chỉ là tu luyện thân thể đơn thuần, còn chưa tiếp xúc đến cấp bậc 'Khí'
Diệp Quan bị Phạm Thiện kéo tới chỗ lối vào trấn nhỏ, hắn nhìn ra ngoài, có một con đường nhỏ dẫn đến cuối tầm mắt
lúc này có rất nhiều người tụ tập ở nơi đây
mà trên đường đi, trong quá trình trao đổi với Phạm Thiện, hắn cũng hiểu biết một chút về nơi này
người dân ở đây, đều là tội dân!
Tội dân biên hoang!
Bởi vì tổ tiên của những người ở đây từng phạm tội, cho nên, bọn họ bị lưu đày ở đây, đời đời kiếp kiếp cũng không được phép rời khỏi nơi này
mà thân là con cháu của tội dân, không được tu luyện, càng không được rời đi biên hoang… đồng thời, còn phải đời đời kiếp kiếp tu bổ tường biên hoang…
Tường biên hoang, ở một bên khác Tử Vong sa mạc
lần này mọi người tụ tập ở đây, là bởi vì nghe nói có quan sắp tới, mà làm quan, là có thể mang người rời khỏi nơi này, bởi vậy, mọi người ở trong tò mò còn ôm một tia may mắn, hi vọng được nhìn trúng, sau đó rời khỏi địa phương cứt chim cũng không có này, thoát khỏi thân phận tội dân
về phần nơi đây là văn minh cấp mấy, hắn hoàn toàn không biết gì cả
đúng lúc này, có người đột nhiên nói:
- Mau nhìn kìa, đại quan Thiên Mộ Vương Triều tới
Thiên Mộ Vương Triều?
Diệp Quan nhíu mày, hắn nhìn về phía phần cuối nơi xa, ở cuối tầm mắt, một vị thiếu niên cùng với một nam tử trung niên chậm rãi đi tới
thiếu niên đi ở phía trước, mặc một bộ cẩm bào, mày dài mắt phượng, rất tao nhã tuấn tú
ở phía sau nam tử, nam tử trung niên kia mặc áo bào rộng, thân hình cao gầy, trong ánh mắt lộ ra một cỗ uy nghiêm
trong trấn nhỏ, tất cả mọi người đang tò mò nhìn hai người đi tới, bởi vì trong trấn nhỏ có rất ít người ngoài đi vào nơi này, có đôi khi, mấy năm mới có một người
về phần người ngoài như Diệp Quan, bọn hắn đều đã vô thức cho rằng hắn là người trấn nhỏ, dù sao, trấn nhỏ mặc dù không phải rất lớn, nhưng cũng không phải rất nhỏ, thêm một người, sẽ không khiến cho mọi người chú ý
lúc này Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút
Thiên Mộ Vương Triều?
Chẳng lẽ có quan hệ cùng với Thiên Mộ văn minh gì kia?
Chẳng lẽ vùng vũ trụ thế giới này là văn minh vũ trụ cấp chín?
Trong khi Diệp Quan đang suy nghĩ, thiếu niên cùng với nam tử trung niên kia đã đi vào trong trấn nhỏ, trong trấn nhỏ, một vị lão giả mặc trường bào màu xám đột nhiên đi ra phía trước, sau đó chậm rãi quỳ xuống:
- Trấn trưởng biên hoang Trấn Phương Nguyên bái kiến đại nhân
thiếu niên cầm đầu nhìn về phía lão giả trước mặt, cười nói:
- Ngươi chính là trấn trưởng trấn này?
Phương Nguyên vội vàng gật đầu, cung kính nói:
- Đúng vậy
thiếu niên nhìn thoáng qua mọi người vây xem bốn phía, sau đó cười nói:
- Để bọn họ giải tán đi!
Phương Nguyên liền vội vàng xoay người nhìn về phía mọi người, vẫy tay:
- Đi thôi, nên làm gì thì làm đó
mọi người lập tức giải tán
sau khi mọi người rời đi, Phương Nguyên vội vàng quay người, cúi đầu thật sâu với thiếu niên:
- Đại nhân, không biết ngài có phân phó gì?
Phương Nguyên cười nói:
- Chúng ta định ở lại đây một thời gian ngắn, ngươi hãy sắp xếp cho chúng ta một chỗ ở
Phương Nguyên trong lòng mừng rỡ, vội vàng nói:
- Vâng
nói xong, lão dẫn hai người về nhà mình
Diệp Quan đi theo Phạm Thiện trở về nhà sàn, lúc này trời đã tối
Phạm Thiện dẫn Diệp Quan đi tới trước một gian phòng, quay đầu nhìn Diệp Quan, cười nói:
- Đây là nơi ở của ngươi, ngươi nghỉ ngơi trước đi
nói xong, nàng quay người rời đi
nhìn Phạm Thiện biến mất trong góc tường cách đó không xa, Diệp Quan quay người bước vào phòng, gian phòng không lớn lắm, trước đó hiển nhiên là nhà kho, bốn phía chất rất nhiều đồ đạc, nhưng giường rất sạch sẽ, hiển nhiên là mới được lau dọn
Diệp Quan đi đến bên giường nằm xuống, chậm rãi nhắm hai mắt lại
con đường tương lai, nên đi như thế nào?
Hắn vào giờ phút này, suy nghĩ có chút hỗn loạn, phải nói là có chút mờ mịt
tình cảnh mất đi tu vi lần này, khác biệt so với lần trước trở lại Quan Huyền vũ trụ, lần kia, hắn không hề cảm thấy hoảng hốt chút nào, bởi vì hắn biết rõ, chỉ cần hắn bại lộ thân phận của mình, chính mình liền có thể giải quyết hết thảy vấn đề, nhưng lần này, hắn biết rõ, hắn không có thân phận, cũng không có chỗ dựa!
Chỉ có thể dựa vào chính mình!
Diệp Quan hít vào một hơi thật sâu, nói khẽ:
- Không sao, vậy coi như bắt đầu lại từ đầu
ngày hôm sau
sáng sớm, khi Phạm Thiện rời giường ra ngoài phòng, nàng lập tức sửng sốt, chỉ thấy Diệp Quan đang đứng trước một gốc cây phía dưới