CHƯƠNG 3140
THIÊN THẦN
Diệp Quan hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ tới thiếu niên trước mắt này vậy mà cảm nhận được lực lượng phong ấn Phạm Chiêu Đế lưu lại
thiếu niên cẩm bào mỉm cười nói:
- Có cần ta giúp ngươi giải trừ phong ấn hay không?
Diệp Quan hơi ngẩn ra, lập tức lắc đầu:
- Không cần
đó là phong ấn Phạm Chiêu Đế lưu lại, thiếu niên trước mắt này nếu như dám động vào, hẳn phải chết không nghi ngờ, hắn và đối phương không oán không thù, đối phương cũng không có nổi lên ý đồ xấu, làm sự tình ác, hắn đương nhiên sẽ không để cho đối phương mất mạng một cách vô ích
thiếu niên cẩm bào nhìn thoáng qua Diệp Quan, cười nói:
- Ngươi không chỉ thú vị, còn rất hiền lành, sau này còn gặp lại
nói xong, thiếu niên cùng với nam tử trung niên quay người rời đi
Diệp Quan nhìn thoáng qua hai người thiếu niên cẩm bào rời đi, nói khẽ:
- Tháp Gia, Tiểu Hồn, ta đã sáng tạo ra cơ hội cho các ngươi, các ngươi thế nhưng là phải nắm chắc
dùng thực lực của hắn bây giờ, mong muốn thức tỉnh Tháp Gia cùng với Tiểu Hồn, quả thực khó như lên trời, bởi vì vì chúng nó cần linh khí cực kỳ to lớn, mà hắn hiện tại ngay cả một sợi lông cũng đều không có, nhưng thiếu niên trước mắt này khẳng định không phải người bình thường…
Diệp Quan thu hồi suy nghĩ, sau đó quay người nhìn về phía nhà sàn một bên, vào giờ phút này Phạm Thiện cùng với ông nội của nàng đang nhìn hắn
Diệp Quan đi tới, phất phất tay cánh tay, cười nói:
- Có tay rồi
Phạm Thiện cũng rất vui vẻ, cười nói:
- Chúc mừng!
Nói xong, nàng nhìn thoáng qua phương hướng hai người thiếu niên cẩm bào rời đi, nói khẽ:
- Thật lợi hại, ta nếu như có thể tu luyện thì tốt biết bao
Diệp Quan nói:
- Ta có khả năng dạy ngươi!!
- Không được!
Lão giả một bên đột nhiên trầm giọng nói:
- Diệp công tử, thân là tội dân, là không thể tu luyện, ngươi dạy nàng tu luyện, đó chính là hại nàng!!
Diệp Quan gật đầu, không nói thêm gì
Phạm Thiện đột nhiên nói:
- Chúng ta kỳ thật có khả năng vụng trộm tu luyện nha, ông nội không nói, Diệp Quan không nói, ta không nói, ai biết được chứ?
Diệp Quan yên lặng cười một tiếng
lão giả thì là trừng mắt nhìn Phạm Thiện
Phạm Thiện thè lưỡi:
- Ta đi nấu cơm
nói xong, nàng đi về hướng phòng bếp
lão giả nhìn về phía Diệp Quan:
- Diệp công tử, chúng ta nói chuyện?
Diệp Quan gật đầu:
- Được
lão giả quay người đi sang một bên
Diệp Quan đi theo
ở một bên khác
thiếu niên cẩm bào mang theo nam tử trung niên đi đến chỗ ở của mình, trên đường đi, thiếu niên tò mò đánh giá kiếm gãy và tàn tháp trong tay
vừa rồi khi nhìn thấy kiếm gãy và tàn tháp này, y cảm thấy có chút bất phàm, bởi vậy, y mới có thể đi tìm Diệp Quan, muốn mua lại
chẳng qua, y cũng không thể nhìn ra sâu cạn của kiếm gãy và tàn tháp này
nam tử trung niên sau lưng y đột nhiên nói:
- Cửu điện hạ, thiếu niên kia cũng có chút không đơn giản, không kiêu ngạo không tự ti, đầu óc linh hoạt, hẳn không phải là người tại trấn nhỏ này
thiếu niên cẩm bào khẽ gật đầu:
- Tên kia quả thật có chút ý tứ, hắn sở dĩ đáp ứng dùng hai kiện thần vật này trao đổi với ta, hẳn là sợ ta trắng trợn cướp đoạt
nói xong, y nhìn về phía kiếm gãy và tàn tháp trong tay, cười nói:
- Mặc dù ta không nhìn ra sâu cạn của hai kiện thần vật này, nhưng khẳng định không phải thần vật bình thường
nam tử trung niên trầm giọng nói:
- Hắn nói hai kiện thần vật này có Linh, tự mình chọn chủ… tiểu tử này là có lưu chuẩn bị ở sau
thiếu niên cẩm bào đánh giá thanh kiếm gãy và tàn tháp này, cười nói:
- Ta đối với mình vẫn là có lòng tin, Linh của hai kiện thần vật này đều đã rơi vào trạng thái ngủ say, đợi sau khi ta thức tỉnh chúng nó, lại để chúng nó nhận ta làm chủ… tiểu gia ta thiên tư vạn cổ vô song, xuất sinh tự mang long khí, tương lai là người sẽ mở riêng một tờ gia phả, ta không tin chúng nó sẽ không chọn ta… thiếu niên kia muốn hố Thiên Thần ta, cửa cũng đều không có!!
Trong phòng, Diệp Quan cùng với ông nội của Phạm Thiện ngồi đối diện nhau
cửa sổ gian phòng là đang đóng, bởi vậy, trong phòng có chút tối, có chút u ám
ông nội của Phạm Thiện nhìn chằm chằm Diệp Quan, không nói gì
Diệp Quan nói:
- Tiền bối, các ngươi cứu mạng ta, ta đối với các ngươi cũng không có ác ý, cũng không có muốn liên lụy các ngươi
lão giả cầm tẩu thuốc, sau khi nhét lá thuốc vào, lão nhóm lửa, sau khi hung hăng hút một hơi, nói:
- Ngươi không phải người bình thường
Diệp Quan gật đầu
lão giả nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Khi thấy ngươi, hai tay ngươi bị chém đứt, rõ ràng, ngươi có kẻ thù, hơn nữa, kẻ thù này còn rất mạnh, đúng không?
Diệp Quan gật đầu:
- Ừm
đối với sự thẳng thắn của Diệp Quan, lão giả vẫn tính hài lòng, khẽ gật đầu, ngữ khí chậm lại một chút: