CHƯƠNG 3141
VẠN SỰ ĐỀU PHẢI NGHĨ LẠI!
“Người trẻ tuổi, Tiểu Thiện nha đầu này rất hiền lành, cũng rất đơn thuần, ý nghĩ cũng rất đơn giản, mà ngươi là một người phức tạp, ta nói như vậy, không có vấn đề chứ?”
Diệp Quan cười nói:
- Tiền bối là muốn ta rời đi nơi này, rời xa Tiểu Thiện, đúng không?
Lão giả gật đầu, không che giấu chút nào:
- Đúng vậy
Diệp Quan nói:
- Ý nghĩ của tiền bối, ta hoàn toàn có thể lý giải, chẳng qua là tiền bối, ngươi chẳng lẽ thật sự muốn để cho Tiểu Thiện ở cái địa phương này làm tội dân cả đời sao?
Lão giả bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Ngươi có biết ý nghĩ của ngươi nguy hiểm cỡ nào không?
Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút
nhìn thấy thần sắc nghi hoặc của Diệp Quan, lão giả lắc đầu:
- Người trẻ tuổi, ta không biết ngươi là kẻ dũng cảm nhất trong số những kẻ ngu dốt, hay là ngươi tùy hứng đã quen, cho nên, nói chuyện làm việc đều không có nghĩ sâu tính kỹ. Ngươi không muốn để cho Tiểu Thiện làm tội dân, vậy liền mang ý nghĩa ngươi muốn đi đối kháng với toàn bộ Thiên Mộ Vương Triều, ngươi biết Thiên Mộ Vương Triều là một tồn tại như thế nào không? Ngươi rõ ràng không biết, nếu ngươi đã không biết, vậy ngươi sao lại có thể tùy tiện nói loại lời này?
Diệp Quan yên lặng
lão giả lại nói:
- Chúng ta đều là thân phận tội dân, tại Thiên Mộ Vương Triều, đó chính là tiện tịch đê tiện nhất, muốn tiêu trừ tiện tịch của chúng ta, liền phải khiến Thiên Mộ Vương Triều thay đổi luật pháp, bởi vì thân phận tội dân của chúng ta là ghi lại ở bên trong thiên luật của bọn hắn, mà ngươi cảm thấy ngươi có thế khiến cho Thiên Mộ Vương Triều tiêu trừ tiện tịch của chúng ta sao? Ngươi biết nước vương triều đế quốc kia sâu bao nhiêu không?
Nói xong, lão khẽ lắc đầu:
- Người trẻ tuổi làm việc, nhất định phải cân nhắc hậu quả, không thể nghĩ sao nói vậy, càng không thể suy nghĩ gì thì làm cái đó, chúng ta đều là người bình thường, không phải con ông cháu cha gì, không có ai chống đỡ ở đằng sau chúng ta, rất nhiều thời điểm đi nhầm một bước, chính là vạn kiếp bất phục, hiểu chưa?
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Thụ giáo
câu nói này, phát ra từ phế phủ
lúc trước, có cha già cùng với cô cô bảo bọc, hắn vào lúc đối diện với những sự tình này, đều là suy nghĩ gì thì làm cái đó
nhân quả?
Hắn căn bản không quan tâm
bởi vì có cha cùng với cô cô làm chỗ dựa
nhưng bây giờ thì sao?
Vạn sự đều phải nghĩ lại!
Lão giả nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó tiếp tục nói:
- Dĩ nhiên, ta vẫn rất cao hứng, bởi vì ngươi có thể nói ra câu nói như thế, chứng minh ngươi không phải kẻ vong ơn bội nghĩa, có ơn tất báo, thế nhưng, ngươi phải nhớ lấy, có ơn tất báo, cũng phải lượng sức mà làm, đặc biệt là không báo ân được, ngược lại còn tăng thêm phiền toái cho người khác, cuối cùng để cho người khác cùng với mình đều lâm vào tuyệt cảnh
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Ta hiểu được
lão giả lại nói:
- Thiếu niên nói chuyện với ngươi lúc trước kia, cấp bậc của đối phương ở bên trong Thiên Mộ Vương Triều hẳn là không thấp, ngươi cần phải chú ý cẩn thận một chút
Diệp Quan gật đầu:
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở
lão giả đột nhiên nhìn về phía sau cửa:
- Còn nhìn cái gì, vào đi!
Không có động tĩnh
lão giả trừng mắt nói:
- Đều đã thấy chân của ngươi
lúc này, cửa đột nhiên mở ra, Tiểu Thiện đi đến, nàng cười hì hì một tiếng:
- Ông nội
lão giả thấp giọng thở dài, nha đầu này thật không làm cho người ta bớt lo
Diệp Quan nhìn về phía Tiểu Thiện, cũng là cười cười, cô nương này ngây thơ hoạt bát, tâm địa thiện lương, xác thực hết sức được người ưa thích, nhưng lời nói của lão giả cũng làm cho hắn hiểu được, mình bây giờ tự thân cũng khó mà bảo đảm, vẫn là không nên tùy tiện hứa hẹn cái gì, có một chút ân tình, trong lòng nhớ kỹ, đến khi có đủ năng lực lại báo ân mới thoả đáng!
Tiểu Thiện cười đùa nói:
- Đi thôi, ăn cơm ăn cơm
nói xong, nàng lôi kéo cánh tay của lão giả liền đi ra ngoài, tại thời điểm đi ra còn trừng mắt nhìn Diệp Quan
Diệp Quan cười cười, sau đó đứng dậy đi theo
trấn nhỏ có một tòa dinh thự, đây cũng là dinh thự duy nhất, cũng không biết là xây lúc nào, dù sao vẫn luôn ở đó, cũng hết sức tồi tàn
Thiên Thần sau khi trở lại dinh thự, y liền bắt đầu nghiên cứu thanh kiếm gãy và tàn tháp này, y dùng không ít phương thức, cũng đều không thể thức tỉnh Linh của bọn chúng
lúc này, nam tử trung niên đứng ở một bên đột nhiên nói:
- Có phải hay không cần linh khí?
Linh khí!
Ánh mắt của Thiên Thần sáng lên, y vội vàng mở lòng bàn tay ra, một cỗ linh khí tuôn ra từ trong lòng bàn tay của y, sau đó tràn vào trong thanh kiếm gãy và tàn tháp này
theo linh khí tràn vào, thanh kiếm gãy và tàn tháp này đều là khẽ run lên
thấy thế, Thiên Thần lập tức mừng rỡ:
- Quả thực là cần linh khí