CHƯƠNG 3144
ĐỀN BÙ
Nói xong, y lại lấy ra một ít linh thạch, sau đó chuyển hóa linh thạch thành linh khí cho tàn tháp và kiếm gãy kia hấp thu
ở một bên khác
Diệp Quan sau khi khôi phục cánh tay, lúc này bắt đầu tu luyện, không có linh khí, hắn liền rèn luyện thân thể của chính mình, để cho thân thể của mình trở nên càng thêm cường đại
vào lúc giữa trưa
Diệp Quan xếp bằng bên trên ghế gỗ ở trước nhà sàn, hắn khép hờ hai mắt, trong đầu hồi tưởng đến hình ảnh trận chiến lúc trước kia
xem lại!
Thất bại trong trận chiến đó, khiến hắn nhận ra rất nhiều thiếu sót của mình
kiếm ý có thể bị ma diệt!
Thanh Huyền kiếm cũng không còn là vô địch!
Lực lượng huyết mạch cũng có thể bị trấn áp!
Chuyện này khiến cho hắn ý thức được rõ ràng một sự kiện, chính mình tuyệt đối không thể ký thác tất cả hi vọng lên bên trên Thanh Huyền kiếm cùng với lực lượng huyết mạch
Thanh Huyền kiếm là cô cô chế tạo cho cha già
lực lượng huyết mạch là ông nội truyền thừa
đồ vật của mình đâu?
Chính mình có cái gì?
Diệp Quan cười khổ
hắn chưa bao giờ từng cân nhắc vấn đề này
cho tới nay, đồ vật gì của hắn cũng đều dựa vào kế thừa, mặc kệ là lực lượng huyết mạch hay là Thanh Huyền kiếm, lại hoặc là Quan Huyền học viện, đều là kế thừa
mà đồ vật của Diệp Quan hắn là gì?
Trật Tự kiếm ý?
Nhưng Trật Tự kiếm ý, xét đến cùng cũng là kế thừa
Dù sao, sáng lập Quan Huyền học viện không phải hắn, mà là cha già
thất bại triệt để lần này, khiến cho hắn triệt để thấy rõ chính mình
con người đôi khi chỉ có thất bại mới sẽ biết mình có bao nhiêu cân lượng
vào giờ khắc này, hắn triệt để để trong lòng mình trống rỗng
tất cả những chuyện lúc trước, đều hoàn toàn trút bỏ
làm lại từ đầu!
Tâm niệm thông suốt, đột nhiên, toàn thân cảm thấy vô cùng thoải mái, tựa như trút bỏ gánh nặng ngàn cân
trên mặt Diệp Quan nổi lên một vệt nụ cười
- Tiểu Thiện tỷ!
Đúng lúc này, một bé trai mặc quần yếm đột nhiên chạy tới từ một bên, bé trai hưng phấn nói:
- Nhìn này nhìn này, ta bắt được một con thỏ
Diệp Quan mở hai mắt ra, nhìn về phía một bên, Phạm Thiện đi tới trước mặt bé trai kia, nhìn thấy con thỏ giống như đã bị thương, nàng vội tiếp nhận con thỏ
bé trai hưng phấn nói:
- Tiểu Thiện tỷ, ăn thịt thỏ ăn thịt thỏ! Ngươi làm ngươi làm!
Phạm Thiện vuốt vuốt đầu bé trai, mỉm cười nói:
- A Man, có thể không ăn thịt thỏ được không?
Bé trai trừng mắt nói:
- Vì sao chứ?
Phạm Thiện nghiêm túc nói:
- Con thỏ này đang mang thai
- A…!
Bé trai lập tức giật mình:
- Mang thai?
Phạm Thiện khẽ gật đầu:
- Bây giờ ngươi ăn nó, con của nó sẽ không sống được
bé trai do dự một chút, sau đó nói:
- Ta không thể ăn nó, vậy ai sẽ đền bù tổn thất cho ta?
Phạm Thiện cười hì hì một tiếng, nàng lấy ra hai đồng tiền đưa cho bé trai:
- Tỷ tỷ đền bù cho ngươi, ngươi cầm lấy đi mua đồ ăn
bé trai cười hì hì nhận lấy đồng tiền, sau đó nói:
- Tiểu Thiện tỷ, con thỏ này nếu có thể sinh mấy con thỏ con, có thể cho ta một con không? Ta không ăn nó, ta sẽ nuôi lớn nó, chờ nó sinh thêm mấy con lại ăn
con thỏ: "…"
Phạm Thiện cười nói:
- Ngươi nếu như cam đoan không ăn, ta có thể cho ngươi một con
bé trai suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
- Được
Phạm Thiện cười cười:
- Đi chơi đi!
Nói xong, nàng ôm con thỏ kia quay người đi về phía nhà sàn
bé trai không có rời đi, mà là đi tới trước mặt Diệp Quan, nó mặc quần yếm, bởi vậy, chim nhỏ tồng ngồng ở trong không khí
nhìn thấy bé trai đi đến trước mặt mình, Diệp Quan có chút hiếu kỳ:
- Sao vậy?
Bé trai liếc mắt đánh giá Diệp Quan:
- Ngươi là ai! Vì sao ở trong nhà Tiểu Thiện tỷ tỷ?
Diệp Quan cười nói:
- Ta là bạn của Tiểu Thiện tỷ tỷ
Bé trai nói:
- Bạn bè bình thường, hay là bạn bè vượt quá tình bạn?
Nghe vậy, Diệp Quan lập tức sửng sốt, hắn liếc mắt đánh giá bé trai, thằng nhóc này có chút môn đạo
bé trai trừng mắt nhìn Diệp Quan, sau đó nói:
- Tiểu tử, ta cho ngươi biết, cha ta là đệ nhất cao thủ trấn nhỏ, ngoại hiệu Chu đại hiệp, mà ta, chính là con của ông ấy, danh xưng Chu tiểu hiệp, ta hiện tại nhân danh cha ta cảnh cáo ngươi, cách Tiểu Thiện tỷ xa một chút!!
Diệp Quan cười nói:
- Vì sao?
Bé trai trừng mắt nhìn Diệp Quan:
- Tiểu tử ngươi thoạt nhìn không giống người tốt
Diệp Quan cười ha ha một tiếng:
- Tiểu gia hỏa, người tốt là không thể nhìn ra từ bề ngoài
bé trai hừ một tiếng:
- Ngược lại ta đã cảnh cáo ngươi, ngươi nếu như không cách xa Tiểu Thiện tỷ một chút, đến lúc đó đừng trách ta không khách khí. Ta cho ngươi biết, Chu đại hiệp cha ta một quyền có thể đánh chết một con trâu!
Nói xong, nó giơ giơ nắm đấm lên