CHƯƠNG 3147
RẦU
Phạm Thiện ăn cơm, không nói lời nào
Diệp Quan cười nói:
- Ngươi có phải rất muốn ra ngoài dạo chơi hay không?
Phạm Thiện gật đầu:
- Ừm
Diệp Quan nói khẽ:
- Mặc dù nơi này không thể tu luyện, thế nhưng, nơi này hết sức an toàn, bên ngoài là một cái thế giới phức tạp, ngươi hiểu chưa?
Nha đầu này quá thiện lương, rời đi nơi này, đi ra bên ngoài, chỉ sợ là căn bản sống không nổi
Phạm Thiện nhìn thoáng qua Diệp Quan, không nói gì, tiếp tục ăn cơm
Diệp Quan cũng không có hứa hẹn cái gì, thực lực của hắn bây giờ không cho phép hắn hứa hẹn cái gì, chẳng qua, hắn cũng sẽ không quên ân tình cứu mạng của nha đầu này và ông nội của nàng
khi thực lực cua hắn triệt để khôi phục, đến lúc đó mang theo bọn hắn, vậy dĩ nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay. Sau khi ăn cơm xong, Diệp Quan đi ra phía ngoài, vào giờ phút này trời đầy sao, rất là sáng chói
Diệp Quan đi đến dưới nhà sàn, hắn tựa trên một tảng đá, ngẩng đầu nhìn thương khung, hắn hiện tại không kịp chờ đợi muốn gặp được Tháp Gia cùng với Tiểu Hồn, bởi vì chỉ có chúng nó, mới có thể biết chuyện gì đã xảy ra sau trận đại chiến kia
Chân tỷ…
Còn có mọi người…
Sống sót
hay là chết?
- Đang suy nghĩ gì vậy?
Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ bên cạnh Diệp Quan
Diệp Quan thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn lại, người tới chính là Phạm Thiện
Phạm Thiện ngồi ở bên cạnh hắn, sau đó lấy ra một khỏa hoa quả đã rửa sạch đưa cho hắn
Diệp Quan nói:
- Tạ ơn
nói xong, hắn tiếp nhận hoa quả gặm một cái, cũng không biết đây là hoa quả gì, rất ngon và ngọt
Phạm Thiện cười nói:
- Ta thật sự có khả năng tu luyện sao?
Diệp Quan nhìn về phía Phạm Thiện, Phạm Thiện mỉm cười:
- Ta muốn tu luyện
Diệp Quan cười nói:
- Muốn bay?
Phạm Thiện quay đầu nhìn về phía chân trời, nói khẽ:
- Ta muốn… biết ta đến cùng là ai
Diệp Quan sửng sốt:
- Ngươi…
Phạm Thiện mỉm cười:
- Ta và ông nội cũng không có bất kỳ liên hệ máu mủ gì, ta thật ra là đứa trẻ bị vứt bỏ được ông ấy nhặt, ngay trong trấn nhỏ… ông ấy cho rằng ta không biết, kỳ thật, ta đều biết, bởi vì ta có trí nhớ!
Diệp Quan trầm giọng nói:
- Ngươi có trí nhớ?
Phạm Thiện khẽ gật đầu:
- Một vị nam tử cùng với một nữ tử nắm đặt ta ở lối vào trấn nhỏ… nhưng ta chỉ nhớ rõ những thứ này
Diệp Quan nói:
- Cho nên, ngươi muốn đi ra ngoài?
Phạm Thiện nói:
- Đúng thế… nhưng mà, ta lại không nỡ bỏ ông nội, ta đi, ông ấy khẳng định sẽ rất thương tâm… ài, thật là rầu
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Đừng rầu, chờ ta tăng lên một chút thực lực, đến lúc đó sẽ giúp ngươi
Phạm Thiện quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, cười nói:
- Vậy ta cám ơn ngươi trước!
Diệp Quan nói:
- Là ta cám ơn ngươi và lão gia tử, cám ơn các ngươi đã cứu ta
Phạm Thiện khoát khoát tay:
- Chỉ là thuận tay làm mà thôi, chuyện nhỏ
Diệp Quan lắc đầu:
- Đối với ta mà nói, đây cũng không phải là chuyện nhỏ…
- Được rồi!
Phạm Thiện cười nói:
- Ta tin tưởng nếu như ta ngã vào nơi đó, ngươi nhìn thấy, ngươi khẳng định cũng sẽ cứu, đúng không?
Diệp Quan gật đầu:
- Sẽ
Phạm Thiện mỉm cười nói:
- Đúng vậy
Diệp Quan chân thành nói:
- Ngươi có biết không? Thế giới bên ngoài hết sức phức tạp, cũng không phải là tất cả mọi người đều là người tốt…
Phạm Thiện gật đầu:
- Ta biết ý tứ của ngươi, có rất nhiều người xấu, không chỉ bên ngoài, trong trấn nhỏ cũng có một số người xấu, nhưng ta vẫn luôn tin tưởng, trên cái thế giới này, người tốt càng nhiều hơn so với người xấu, nếu như không có, vậy chúng ta cũng có thể uốn nắn người xấu thành người tốt…
Diệp Quan cười nói:
- Nếu như người xấu không thể biến thành người tốt thì sao?
Phạm Thiện vung tay nhỏ lên:
- Vậy liền giết toàn bộ, dạng này, cũng chỉ còn thừa người tốt
Diệp Quan ngơ ngẩn
Phạm Thiện đột nhiên thấp giọng thở dài:
- Cái thế giới này, không có khả năng chỉ có người tốt hoặc là người xấu…
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Đúng là dạng này
Phạm Thiện đột nhiên cười nói:
- Có khả năng thiện ác cùng tồn tại, thế nhưng, không thể để cho người xấu nhiều hơn người tốt, cũng không thể để người xấu làm quan lớn!!
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Phạm Thiện
Phạm Thiện trừng mắt nói:
- Nhìn ta làm gì? Nói không đúng sao?
Diệp Quan cười nói:
- Nói rất đúng
Phạm Thiện nhoẻn miệng cười:
- Ta thế nhưng là rất lợi hại, hì hì…
Diệp Quan cười ha ha một tiếng:
- Đã nhìn ra
Phạm Thiện nện cho Diệp Quan một quyền, nhìn hắn chằm chằm:
- Không cho cười
Diệp Quan chân thành nói:
- Ta là nghiêm túc
Phạm Thiện lườm hắn một cái, sau đó nói:
- Ngươi đến từ Quan Huyền vũ trụ… có thể kể cho ta chuyện bên kia không?
Diệp Quan gật đầu:
- Có thể, ta sẽ kể cho ngươi về Hệ Ngân Hà!! Cái chỗ kia rất thú vị…
- Được…