CHƯƠNG 3636
BỞI VÌ NGƯƠI QUÁ ƯU TÚ
Diệp Quan nhìn thoáng qua Phạm Chiêu Đế đã hư ảo đến trong suốt, hắn quay người đi đến bên cạnh Toại Cổ Kim, mỉm cười nói:
- Giống như toàn cục đã định
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu
Diệp Quan đột nhiên giữ chặt tay nàng đi về phía Chung Chủ Thần Điện nơi xa
Toại Cổ Kim cũng không có phản kháng, mặc cho hắn cầm tay
ở chân trời, Thương Hồng Y nhìn chằm chằm Diệp Quan cùng với Toại Cổ Kim, trong mắt có sát ý, muốn động thủ, nhưng lại bị chủ nhân Đại Đạo bút ngăn cản
ở nơi xa, Diệp Quan lôi kéo Toại Cổ Kim chậm rãi đi
Diệp Quan nhìn về phía cuối tầm mắt, ở cuối tầm mắt, hắn nhìn thấy một đầu Thời Gian đại đạo lấp lánh, hai phía phần cuối Thời Gian đại đạo kia, có hai pho tượng, một nam một nữ, ở giữa phía sau hai pho tượng, nơi đó có một cái ghế
Diệp Quan nhìn cái ghế kia, cười nói:
- Thứ kia chính là Chung Chủ Thần Tọa??
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu:
- Hẳn là vậy
Diệp Quan nói:
- Vũ Trụ Chung Chủ… đạt được cái ghế kia, liền có thể trở thành Vũ Trụ Chung Chủ?
Toại Cổ Kim nói:
- Cái ghế kia, có toàn bộ truyền thừa Tổ văn minh, đạt được nó, chẳng khác nào là đạt được toàn bộ truyền thừa Tổ văn minh, mà ở trong vũ trụ có thể quan trắc hiện tại, đạt được truyền thừa Tổ văn minh, chẳng khác nào là vô địch
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Thì ra là thế
Toại Cổ Kim lại nói:
- Dĩ nhiên, dưới cái ghế kia còn có một món đồ vật không thuộc về vũ trụ này
Diệp Quan nhìn về phía Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim lại không nói gì nữa, hắn cũng không có hỏi
hai người đi rất nhanh, chỉ chốc lát liền bước lên Thời Gian đại đạo kia
Diệp Quan cúi đầu nhìn lại, bên trong Thời Gian đại đạo, có rất nhiều bóng mờ lưu động, thế nhưng hắn nhìn không rõ ràng
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm đầu Thời Gian đại đạo kia, không nói gì. Diệp Quan không tiếp tục nhìn Thời Gian đại đạo dưới chân, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Chung Chủ Thần Tọa càng ngày càng gần, cái ghế thoạt nhìn không có gì khác biệt so với ghế bình thường, phi thường phổ thông, ở đằng sau cái ghế, còn có hai thanh kiếm
Diệp Quan nói:
- Toại cô nương, ngươi biết Tổ văn minh lúc trước tại sao lại tan biến không??
Toại Cổ Kim gật đầu:
- Biết một chút
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía nàng, Toại Cổ Kim nói:
- Đạt được một món đồ vật, mà món đồ vật kia không phải là bọn hắn có thể có được
Diệp Quan khẽ gật đầu. Rất nhanh, hai người đi đến trước mặt Chung Chủ Thần Tọa kia, Diệp Quan dừng bước lại, hắn chậm rãi quay người nhìn về phía Toại Cổ Kim, cười nói:
- Ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây
nghe được Diệp Quan, tay Toại Cổ Kim bị hắn nắm khẽ run lên, nàng nhìn thẳng Diệp Quan, trên mặt Diệp Quan mang theo nụ cười thản nhiên
nàng biết hắn biết
nàng hỏi:
- Lúc nào biết được?
Diệp Quan nói khẽ:
- Có thể là vừa lúc mới bắt gặp mặt, có thể là thời điểm ở chung sau này… ngược lại cũng không trọng yếu
nàng, cho tới bây giờ liền không có lựa chọn hắn!
Nàng ngay từ đầu liền đã đứng ở phía chủ nhân Đại Đạo bút bên kia!
Ở bên trong Chung Chủ Thần Điện, hai người đứng đối lập nhau
trên mặt Toại Cổ Kim đã không có bình tĩnh cùng với thong dong như lúc trước, trong đôi mắt đẹp của nàng, là nghi hoặc, là chấn kinh
nhìn vẻ nghi hoặc cùng với chấn kinh trong mắt Toại Cổ Kim, Diệp Quan cười nói:
- Cục này không chê vào đâu được như thế, có phải rất là hiếu kỳ ta làm sao nhìn ra được đúng không?
Toại Cổ Kim gật đầu
Diệp Quan nói:
- Bởi vì ngươi quá ưu tú
Toại Cổ Kim nhìn hắn, nghi hoặc
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Ta một đường đi tới, rất hiếm khi bội phục người, nhưng ta rất bội phục ngươi, đặc biệt là sau khi đọc 《 Huệ Dân Thập Sách 》quản lý Quan Huyền vũ trụ ngươi đưa cho Mục Khoản kia, một khắc này, ta mới biết được thiếu sót thật sâu của ta, sau đó, ngươi giúp ta quản lý Quan Huyền vũ trụ, những chuyện ngươi làm ở trong học viện kia, thật sự làm cho ta bội phục…
Nói đến đây, hắn đột nhiên trở nên có chút hưng phấn, trong mắt cũng có ánh sáng:
- Còn có còn có, ngươi biết ở chung với ngươi là một loại cảm giác như thế nào không? Ta đã từng nói, ta thích nhìn ánh mắt của ngươi, nhưng kỳ thật, ta cũng hết sức sợ hãi ánh mắt của ngươi, bởi vì trong ánh mắt của ngươi tràn đầy trí tuệ, có thể nhìn thấu những động cơ đáng khinh đằng sau hành vi tưởng chừng như ngây thơ của ta, thậm chí là nhìn ra bí mật trong tiềm thức của ta…
Nhìn Diệp Quan phấn khích như một đứa trẻ ở trước mặt, nội tâm bình tĩnh của Toại Cổ Kim đột nhiên nổi lên một tia gợn sóng mỏng manh
Diệp Quan cười nói:
- Ngươi là một người thông minh như vậy, một người lợi hại như vậy, ngươi làm sao lại chọn ta? Làm sao lại như vậy? Trật tự của ta ở trước mặt ngươi, không thể nghi ngờ vẫn là thuộc về ngây thơ, loại trật tự ngây thơ này, lại có thể lọt vào mắt của ngươi?