Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 3745 - Chương 3745: Không Mệt

Chương 3745: Không Mệt Chương 3745: Không Mệt

CHƯƠNG 3745

KHÔNG MỆT

Diệp Quan nhãn tình sáng lên:

- Cô cô là ủng hộ ta thành lập trật tự, đúng không?

Diệp Huyền gật đầu:

- Ừm

Diệp Quan bắt đầu cười hắc hắc

Mạc Niệm Niệm nhìn thoáng qua Diệp Quan cười sáng lạn, mỉm cười, tiểu tử ngốc, cô cô ngươi ủng hộ ngươi, đó là bởi vì cha ngươi ủng hộ ngươi!

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, mà nguyên nhân này chỉ có Diệp Huyền biết, nguyên nhân này chính là, Thanh Nhi đang mưu một kiện sự tình rất rất lớn…

Diệp Huyền nhìn về phía Diệp Quan:

- Tiếp theo đơn đả độc đấu cùng với chủ nhân Đại Đạo bút, có lòng tin hay không?

Diệp Quan nói thẳng:

- Không có lòng tin

nói đùa, hắn chỉ có đầu óc động kinh mới sẽ cảm giác mình có thể trăm phần trăm thắng chủ nhân Đại Đạo bút

hắn mặc dù ngày ngày đều đang mắng gia hỏa này, nhưng hắn biết rõ gia hỏa này khủng bố đến mức nào!

Diệp Huyền cười nói:

- Không có lòng tin, nhưng ngươi vẫn là đáp ứng, cho nên, ngươi đã làm tốt tinh thần dốc sức đấu một trận, đúng không?

Diệp Quan gật đầu, như cha già nói trước đó, ở giữa hắn cùng với chủ nhân Đại Đạo bút, cũng nên có một cái kết cục, bằng không, đồ chó hoang này ngày ngày kéo người khắp nơi tới nhằm vào chính mình, hắn cũng thật sự là có chút không chịu nổi

Diệp Huyền nói:

- Lần này, sẽ không có ai giúp ngươi, ngươi hiểu chưa?

Diệp Quan nhìn về phía Diệp Huyền, cha già nói rất chân thành

Diệp Quan gật đầu:

- Chỉ cần y không tìm người tới lấy lớn hiếp nhỏ ta, ta có chơi có chịu

Diệp Huyền cười nói:

- Tốt, không chỉ ngươi có chơi có chịu, chúng ta cũng có chơi có chịu, nam nhân, đã muốn thắng được, cũng phải thua được

Diệp Quan gật đầu:

- Cha già vẫn luôn là tấm gương của ta!

Tháp Nhỏ: "…"

- Ha ha!

Diệp Huyền không khỏi cười phá lên, y vỗ vỗ bả vai Diệp Quan, trong mắt tràn đầy nhu hoà:

- Cha già biết, câu nói này của ngươi đến từ phế phủ, không phải đang vuốt mông ngựa!

Mạc Niệm Niệm nhìn thoáng qua Diệp Huyền, lắc đầu cười một tiếng

Diệp Huyền đột nhiên mở lòng bàn tay ra, bản 《 Phá Bích Kinh 》 trong tay Diệp Quan kia xuất hiện ở trên tay y, y nhìn bản 《 Phá Bích Kinh 》trong tay:

- Vị lão ca ngươi nhận biết kia là một người rất có tài, cũng là một người hết sức có ý tưởng, quyển sách này ngươi có khả năng nghiên cứu thật tốt, về sau sẽ có trợ giúp đối với ngươi

Diệp Quan gật đầu:

- Ta đã hiểu

Diệp Huyền nói:

- Có phải rất mệt mỏi không?

Diệp Quan lắc đầu:

- Không mệt

nói xong, hắn dừng một chút, lại nói:

- Bởi vì ta có một người cha tốt

- Ha ha!!

Diệp Huyền một lần nữa cười phá lên

Diệp Quan do dự một chút, sau đó nói:

- Cha già, ông nội kỳ thật cũng rất tốt, người như ông nội, chính là bên ngoài lạnh tâm nóng, không am hiểu biểu đạt tình cảm của mình, ông một mực cưng chiều ta, kỳ thật, sao lại không phải đang làm cho cha xem?

kỳ thật, sự tình ở giữa cha già cùng với ông nội, hắn làm con trai cùng với cháu trai, là không có quyền phát ngôn gì, thế nhưng, hắn vẫn cảm thấy chính mình có trách nhiệm để cho cái gia đình này trở nên càng thêm hài hòa

Diệp Huyền cười cười, y tự nhiên hiểu rõ ý tứ của con trai mình, y nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Diệp Quan:

- Có rảnh, ba ông cháu chúng ta uống một chén!

Diệp Quan vô thức nói:

- Đi Vô Biên hội sở!

Vô Biên hội sở!

Mạc Niệm Niệm quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan vội nói:

- Tự nhiên không thể quên Vô Biên lão ca

Diệp Huyền cười ha ha một tiếng:

- Chỗ đó là…

Trên trán Diệp Quan toát mồ hôi lạnh

đều do Vô Biên lão ca, thế mà mở loại hội sở không đứng đắn kia

Toại Cổ Kim nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền:

- Địa điểm tỷ thí lần này là?

Diệp Quan cũng nhìn về phía Diệp Huyền:

- Liền đặt ở Chủ Vũ Trụ?

Diệp Huyền cười nói:

- Không phải

Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút:

- Vậy thì?

Diệp Huyền cười hắc hắc:

- Một nơi mà trình độ văn minh không cao như vậy

Diệp Quan mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu, bởi vì nếu như đặt ở Chủ Vũ Trụ, vậy hắn liền cũng quá có ưu thế, dù sao Toại Cổ Kim cũng ở nơi này, dĩ nhiên, dạng này sẽ mất đi công bằng, dù cho thắng, vị chủ nhân Đại Đạo bút kia khẳng định cũng là sẽ không phục

Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Còn nhớ lời lão ca Cựu Thần của ngươi nói lúc trước không?

Diệp Quan nói:

- Ý của cha già là, sống phải chân thực, làm người phải có điểm mấu chốt?

Diệp Huyền cười nói:

- Đúng vậy, sự tình chúng ta làm, có thể không từ thủ đoạn, thế nhưng điều kiện tiên quyết là, phải có điểm mất chốt, nếu một người làm việc không có điểm mấu chốt, như vậy so với súc vật không có gì khác nhau, dĩ nhiên…

Nói đến đây, y mỉm cười:

- Một cái cây muốn cao lên, không chỉ cần nhận được nhiều ánh sáng mà rễ của nó cũng phải thâm nhập vào bóng tối, hiểu chưa?

Bình Luận (0)
Comment