Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 3895 - Chương 3895: Rửa Mắt Mà Đợi

Chương 3895: rửa mắt mà đợi Chương 3895: rửa mắt mà đợi

Khí tức của Cổ Bàn trong nháy mắt tăng vọt!

Trong khoảnh khắc, khí tức của gã liền đã siêu việt sờ thật chín thành, hơn nữa, còn đang điên cuồng tăng vọt

- Ha ha!

Cổ Bàn điên cuồng cười to

nhưng sau một khắc, chỉ thấy nữ tử váy trắng nhẹ nhàng điểm một cái

Cổ Bàn giống như cảm nhận được cái gì, đồng tử gã bỗng nhiên co rụt lại, tay phải đột nhiên nắm chặt, liền muốn xuất quyền, nhưng sau một khắc, hai chân gã đột nhiên khẽ cong, trực tiếp quỳ xuống

Cổ Bàn bối rối!

Nữ tử váy trắng lại nhẹ nhàng vung tay phải lên, thân thể bản thể Cổ Bàn bắt đầu phân giải từng chút một

tử vong!

Cổ Bàn mặt mũi tràn đầy không thể tin nhìn nữ tử váy trắng, gã muốn phản kháng, nhưng lại căn bản là không có cách phản kháng, chỉ có thể mở to mắt nhìn chính mình tan biến từ trên đời này

nhưng không bao lâu, nữ tử váy trắng lại nhẹ nhàng vung tay, Cổ Bàn vốn đã hoàn toàn biến mất lại lại một lần nữa quỳ gối ở nơi đó

Cổ Bàn mặt mũi tràn đầy mờ mịt

ta không phải đã chết sao?

Ta là ai?

Ta đang làm gì?

Nữ tử váy trắng nhìn chằm chằm gã, tịnh chỉ một điểm, một đạo kiếm quang trực tiếp đóng đinh gã ở tại chỗ

nàng xoay người một cái, cả người đã biến mất không thấy gì nữa

Cổ Bàn sắc mặt như tro tàn

phong ấn đổi mới!

Toi rồi!

Phong ấn này...

Vào giờ khắc này, gã chỉ cảm thấy như mộng, gã vừa mới chết đi, sau đó lại sống lại

chuyện này nói ra, không biết có ai tin hay không

dường như nghĩ đến cái gì, Cổ Bàn đột nhiên run giọng nói:

- Phân thân, ngươi đừng tạo nghiệp chướng nữa...

Nhưng đáng tiếc, lời gã nói phân thân căn bản không nghe được!

...

Tại Cổ Khư

Cổ Bàn ngẩng đầu liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó nhìn về phía chủ nhân Đại Đạo bút chạy trốn nơi xa kia, cười khẩy nói:

- Nhát như chuột, có gì đâu mà sợ chứ?

Cổ Bàn lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Quan:

- Chờ bản thể lão tử đi ra, liền chôn cả hai người các ngươi!

Diệp Quan: "..."

Chủ nhân Đại Đạo bút chưa có chạy bao xa thì là mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, bởi vì y rõ ràng đã cảm nhận được khí tức của nữ nhân kia

làm sao không thấy?

Người đâu?

Chủ nhân Đại Đạo bút quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, nghĩ thầm: Chẳng lẽ hiện tại mắng người nhà của tên gia hỏa này sẽ không có vấn đề?

Chính mình có muốn thử một chút hay không?

Suy nghĩ một chút, y vẫn là cự tuyệt ý nghĩ này, ý nghĩ này quá nguy hiểm... không thể nếm thử

chủ nhân Đại Đạo bút thu hồi suy nghĩ, y nhìn về phía phần mộ nơi xa kia:

- Cho chúng ta bảo bối, chúng ta chuẩn bị đi

trong phần mộ đột nhiên có ba tấm phù lục rơi vào trước mặt ba người Diệp Quan

phù lục chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, toàn thân màu tím, phía trên vẽ một chữ cổ

thanh âm kia nói:

- Trong phù này ẩn chứa một tia ý thức của ta, các ngươi nếu như gặp phải nguy hiểm, có thể thôi động phù này, phù này có thể tạm thời giúp đỡ bọn ngươi thoát khốn, nhưng nếu như gặp phải cường giả cấp bậc 'thần', như vậy phù này có khả năng sẽ vô dụng

Diệp Quan cầm tấm phù trước mặt, sau đó hơi hơi thi lễ đối với phần mộ:

- Đa tạ tiền bối

thanh âm cười nói:

- Không cần khách khí, giúp các ngươi cũng xem như giúp ta

chủ nhân Đại Đạo bút cũng nói:

- Đa tạ

thanh âm nói:

- Ba vị, chúc các ngươi may mắn

ba người quay người rời đi

đợi ba người rời đi, Phù Âm nói:

- Chủ nhân... bọn hắn có thể thành công sao?

Trong phần mộ, thanh âm kia nói khẽ:

- Ai biết được?

Phù Âm nhìn chằm chằm nơi xa, ánh mắt sâu lắng:

- Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta

thanh âm nói:

- Vậy liền rửa mắt mà đợi đi

ở nơi xa, ba người đi trở về đường chính với tốc độ cao

còn có nửa canh giờ trời sẽ sáng, mà lúc này chính là thời điểm tối tăm nhất, cho dù là đi ở trên đường chính, ba người cũng đều có chút cảm giác không được tự nhiên, bởi vì bốn phía lộ ra một loại khủng bố vô hình, thật giống như là có đồ vật gì đang nhìn chằm chằm bọn hắn

ba người Diệp Quan không hẹn mà cùng bước nhanh hơn!

Hiện tại bọn hắn nhất định phải nhanh chân chạy tới Khâu Ung Thành!

Trên đường đi, chủ nhân Đại Đạo bút vẫn còn có chút nghi hoặc, y là biết nữ nhân kia đã tức giận, đây làm sao một chút sự tình cũng không có?

Chẳng lẽ là tính tình của nữ nhân kia đã thay đổi tốt hơn?

Không nên chứ!

Chủ nhân Đại Đạo bút trăm mối vẫn không có cách giải

đi không biết bao lâu, đột nhiên, ven đường truyền đến một thanh âm:

- Ba vị, xin dừng bước...

Ba người đồng thời nhíu lại lông mày

bởi vì bọn hắn chỉ nghe được thanh âm, nhưng không có nhìn thấy người

người nào đang gọi?

Cổ Bàn vô thức ngừng lại, nhưng nhìn thấy Diệp Quan cùng với chủ nhân Đại Đạo bút không có chút ý tứ ngừng nào, gã cũng liền vội vàng đi theo

- Ba vị...

Bình Luận (0)
Comment