Ở nơi xa, Quan Kiếm bỗng nhiên co rụt đồng tử lại:
- Thời gian áp chế, làm sao có thể, ngươi...
Gã còn chưa dứt lời, một thanh kiếm đã giết tới trước mặt gã
Thanh Huyền kiếm!
Thanh Huyền kiếm dung hợp hai loại kiếm ý Kiếm đạo!
Quan Kiếm vừa định ra tay, sau một khắc, gã không biết ý thức được cái gì, đồng tử trong nháy mắt co lại thành hình cây kim
xùy!
Thanh Huyền kiếm đã đâm vào giữa trán gã
gã bị gắt gao đính ngay tại chỗ!
Gã trợn hai mắt lên, hoá ra, tại một khắc gã nhìn thấy Thanh Huyền kiếm, Thanh Huyền kiếm đã đâm vào giữa trán gã
thời gian và không gian của gã khác biệt với thời gian và không gian của Diệp Quan! !
thời gian của gã bị áp chế!
Vào lúc những cường giả Chủ Thần trong sân nhìn thấy Quan Kiếm bị chém giết, đều là phát mộng ngay tại chỗ
Quan Kiếm bị giết?
Mà đúng lúc này, Thanh Huyền kiếm kịch liệt run lên, trực tiếp hấp thu linh hồn Quan Kiếm, cùng lúc đó, ba thanh kiếm cùng với hộp kiếm và nhẫn trữ vật của Quan Kiếm trực tiếp bị Diệp Quan lấy đi
lúc này, những cường giả Chủ Thần giữa sân lấy lại tinh thần, một vị cường giả Chủ Thần trong đó cả giận nói:
- Giết hắn!
Mọi người liền muốn xuất thủ
mà lúc này, Diệp Quan lại là ngự kiếm mà lên, tan biến ở phần cuối tinh hà
Tiêu Uyên vừa kinh vừa sợ:
- Hắn mới vừa rồi là áp chế thời gian, như vậy tiêu hao đối với hắn nhất định cực lớn, hắn bây giờ là thời kỳ suy yếu
nghe lời ấy, mấy vị cường giả Chủ Thần giữa sân trực tiếp đuổi theo
Quan Kiếm!
Đó cũng không phải Chủ Thần cảnh bình thường, mà là Chủ Thần có quan ấn, mà bây giờ, gã còn chưa kịp sử dụng quan ấn liền bị chém giết
bọn hắn khiếp sợ, đồng thời cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc
nếu như thả tên gia hoả này chạy đi, bọn hắn khó thoát tội lỗi, hơn nữa, người này yêu nghiệt như thế, một khi thả đi, đó chính là thả hổ về rừng! !
Quân U nhìn chằm chằm phần cuối tinh hà, nàng cũng không có truy đuổi Diệp Quan, mà là quay người rời đi
nàng đến đi gặp một người, bàn cờ đã bố trí xong, nên hạ cờ...
Tại khu ổ chuột
mặc dù Diệp Quan bị đuổi giết, Nam Tiêu bị giáng chức, nhưng chính sách tại khu ổ chuột vẫn đang thi hành, bởi vì đây là có thể mang đến chỗ tốt cho Chư Thần Điện
hiện tại thương thế của Nam Tiêu đã tốt hơn nhiều, nhưng tu vi đã mất, triệt triệt để để trở thành một người bình thường
y hiện tại mỗi ngày chính là giúp cha con Tiểu Nhiễm làm một chút việc vặt vãnh, ở trong đây, đãi ngộ của y vẫn rất tốt, bởi vì lúc trước khi y có quyền thế, một mực giữ gìn lợi ích của dân nghèo nơi này, bởi vậy, y mặc dù bị bãi quan, nhưng dân nghèo nơi này đối với y vẫn hết sức tôn kính, nhìn thấy đều sẽ xưng y một tiếng: Nam Tiêu đại nhân
đương nhiên, chuyện lúng túng cũng không thể tránh được
trên đường đi, Nam Tiêu giúp đỡ Tiểu Nhiễm bưng đồ ăn, đi về hướng nhà đá
- Nam Tiêu đại... nhân?
Lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ sau lưng y
y quay đầu nhìn lại, nói chuyện chính là một vị thị vệ Chư Thần Điện, đây là thị vệ dưới trướng Tư Mệnh Phủ, đã từng là thuộc hạ thuộc hạ thuộc hạ của y
nhìn thấy Nam Tiêu quay đầu, vị thị vệ kia lập tức cả kinh nói:
- Thật sự chính là Nam Tiêu ngươi... ngươi làm sao lại ở đây
nói xong, thị vệ nhìn thoáng qua đồ vật Nam Tiêu cầm, lộ vẻ mặt quái dị
Nam Tiêu không nói gì, mang theo Tiểu Nhiễm đi về phía nơi xa
mà sự tình Nam Tiêu ở khu ổ chuột, rất nhanh liền truyền ra, thế là, mỗi ngày đều có không ít người Chư Thần Điện tới cửa nhà Tiểu Nhiễm
bọn hắn cũng không có chế giễu, nhưng trong mắt, trong lời nói, lại mang theo thương hại
người đã từng cao cao tại thượng, bây giờ lại trở thành một phế nhân, thật sự làm cho người ta thổn thức
vào một ngày, một vị nam tử đi tới nhà đá
Khuất Tấn! !
Mà vào giờ khắc này, y đã là vị Chủ Thần thứ bảy!
tiểu Nhiễm nhìn Khuất Tấn xuất hiện ở cửa ra vào, có chút không biết làm sao, nàng nhìn về phía Nam Tiêu đang nấu thuốc:
- Nam Tiêu đại nhân
Nam Tiêu mỉm cười nói:
- Ngươi không phải muốn đi mua đồ sao? Mau đi đi! !
Tiểu Nhiễm do dự một chút, sau đó gật đầu:
- Được
nói xong, nàng vội vàng chạy ra ngoài
Nam Tiêu ngồi ở trước nồi thuốc, dùng cây quạt quạt lửa:
- Nghe nói ngươi đã trở thành Chủ Thần, chúc mừng
Khuất Tấn đi đến băng ghế đá một bên ngồi xuống, y nhìn Nam Tiêu:
- Ta vừa nhận được tin tức, vị Diệp huynh kia của ngươi giết Quan Kiếm, đã chạy trốn
Nam Tiêu hơi ngẩn ra, lập tức nở nụ cười:
- Lợi hại
Khuất Tấn nhìn Nam Tiêu:
- Đáng giá không?
Nam Tiêu sau khi yên lặng một lát, nói:
- Không quan trọng đáng giá hay không đáng giá, không thẹn lương tâm
Khuất Tấn cũng lặng yên rất lâu, y nhìn thoáng qua Nam Tiêu:
- Ta an bài một chỗ cho ngươi