Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 4030 - Chương 4030: Không Còn Gì

Chương 4030: không còn gì Chương 4030: không còn gì

Nam Tiêu lắc đầu:

- Không cần

Khuất Tấn cũng không nói thêm gì nữa, y khẽ gật đầu:

- Bảo trọng

dứt lời, y đứng dậy rời đi

sau khi Khuất Tấn đi, tay Nam Tiêu quạt lửa ngừng lại, y nhìn nồi thuốc trước mặt, yên lặng không nói

y không phải là không có nghĩ tới làm lại từ đầu, nhưng y không chỉ Thần Chủng tiêu tán triệt để, tu vi cũng đã bị huỷ bỏ triệt để, căn cơ cũng triệt để hủy đi

đã không có khả năng làm lại từ đầu

y đã không còn gì!

Y đời này cũng đều khó có khả năng xoay người

Nam Tiêu đứng dậy đi đến bên giường ngồi xuống, y nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt xuất thần

trong khoảng thời gian này, ánh mắt tất cả mọi người nhìn Nam Tiêu y, có trào phúng, có đồng tình, càng nhiều vẫn là thương hại...

Mà y mỗi ngày sợ nhất chính là gặp được những người quen cũ kia...

Thời điểm chán nản nhất khó xử nhất của một nam nhân, không thể nghi ngờ là thất thế khi còn trung niên

mà Nam Tiêu y cũng hiểu rõ, y sở dĩ sống sót, không phải là bởi vì Chư Thần Điện nhân từ, mà là Nam Tiêu y đã trở thành một quân cờ

nghĩ đến vinh quang dĩ vãng, lại nhìn mình bây giờ

Nam Tiêu không khỏi nở nụ cười thê lương, y chậm rãi nằm xuống, khí tức càng ngày càng yếu, cho đến khi hoàn toàn biến mất

không có hi vọng sống sót, còn không bằng chết đẹp đẽ một chút

không biết qua bao lâu, Nam Tiêu chậm rãi mở hai mắt ra

ý niệm đầu tiên của y là: Chính mình không chết?

Y đột nhiên ngồi dậy, mà vào giờ khắc này, y đang ở trên giường

đã xảy ra chuyện gì?

Nam Tiêu lộ vẻ mặt mờ mịt

mà cách đó không xa, Tiểu Nhiễm còn đang sắc thuốc cho y, nàng nhẹ nhàng phe phẩy lửa, thỉnh thoảng thổi hơi nóng trong nồi thuốc

lúc này, Tang Mi đi vào trong nhà đá, nàng nhìn thoáng qua Nam Tiêu:

- Đứng dậy đi dạo một chút

Nam Tiêu yên lặng

Tang Mi lại nói:

- Đi chuyến này, ngươi nếu như còn muốn chết, vậy thì tùy ngươi

nói xong, nàng nhìn về phía Tiểu Nhiễm, mỉm cười nói:

- Tiểu Nhiễm, ngươi cũng đi theo

tiểu Nhiễm vội vàng buông cây quạt xuống:

- Vâng!

Tang Mi mang theo Tiểu Nhiễm đi ra bên ngoài, Nam Tiêu sau khi yên lặng một lát, cũng là đứng dậy đi theo ra ngoài

Tang Mi mang theo hai người đi dạo trên đường phố, mặc dù bây giờ nơi này đã là tấc đất tấc vàng, thế nhưng, hoàn cảnh nơi này cũng không có thay đổi, vẫn như cũ là dơ dáy bẩn thỉu, những người còn chưa bán nhà kia, vẫn như cũ trải qua sinh hoạt nghèo khó

tiểu Nhiễm lôi kéo Tang Mi, đi theo sát

sau lưng các nàng, Nam Tiêu cũng không nhanh không chậm đi theo, y trầm mặc, tâm như tro tàn

Tang Mi đột nhiên quay đầu nhìn về phía một căn nhà đá cách đó không xa, trước nhà đá, có một vị nam tử ngồi, nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc quần áo rách rưới, đang bưng một cái chén bể ăn như hổ đói

Tang Mi nhìn nam tử kia, nói:

- Biết y tên là gì không?

Tiểu Nhiễm vội vàng nói:

- Y tên là Nhị Cẩu... ta nghe cha nói, y lúc sáu tuổi, cha mẹ đã mất, nhặt đồ ăn khắp nơi... sau khi lớn lên, cưới một vị tỷ tỷ đầu óc có vấn đề, nhưng sau này, tỷ tỷ kia khó sinh, cả mẹ lẫn con đều chết

nói xong, vẻ mặt của nàng trở nên ảm đạm

Tang Mi nhìn Nam Tiêu:

- Ngươi khổ, còn khổ hơn y sao?

Nam Tiêu yên lặng

Tang Mi nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu nhỏ Tiểu Nhiễm:

- Mẹ Tiểu Nhiễm mất sớm... ngươi biết mẹ của nàng là chết như thế nào không? Là chết đói

Tiểu Nhiễm trong lòng chua chua, nước mắt thoáng cái liền trào ra

Tang Mi nhìn thoáng qua bốn phía:

- Ngươi cảm thấy khổ, thế nhưng những người ở nơi này, mỗi một người còn khổ hơn ngươi

Nam Tiêu trầm mặc như trước

ánh mắt của Tang Mi dần dần trở nên băng lãnh:

- Ai nói vận mệnh luân hồi không dày không mỏng? Thiên Đạo chính là bất công lớn nhất thế gian này, dựa vào cái gì có người sinh ra liền là nhà vương hầu tướng lĩnh, mà có người thì là bình dân bách tính? Dựa vào cái gì có người sinh ra, liền có được thể chất đặc thù thiên sinh, tu hành tiến triển cực nhanh, mà có người thì là không có căn cốt thiên phú, cả đời đều không thể tu hành?

Nói xong, nàng liếc nhìn Nam Tiêu:

- Ngươi có thể trả lời ta không?

Nam Tiêu giữ im lặng

Tang Mi thu hồi ánh mắt:

- Ngươi có biết lai lịch của hai chữ 'thần linh'?

Nam Tiêu nhìn về phía Tang Mi, Tang Mi nói:

- Thần linh không phải tự phong, mà là chúng sinh tôn kính gọi, người cầm quyền, nếu như chân tâm thật ý vì bách tính, bọn hắn tự sẽ kính ngươi như thần linh, nhưng mà, cái gọi là chúng thần Chư Thần Điện bây giờ, lại có mấy người sẽ coi trọng chúng sinh? Bọn hắn ở thần điện trên cao, mang danh là phục vụ chúng sinh, kỳ thực là chủ nhân chúng sinh

nói xong, nàng nhìn về phía Nam Tiêu, chữ như mũi tên:

- Vì sao có khu ổ chuột? Chúng sinh khổ, một nửa là vì trời, một nửa là người làm

Bình Luận (0)
Comment