Loại này cũng là một loại trong rất nhiều loại kiếm đạo. Lão kết hợp pháp và kiếm, phát triển thành một loại kiếm đạo đặc biệt cực kỳ đặc thù
Nhưng giờ phút này lão hiểu rõ, pháp kiếm đạo này của lão không thể sánh bằng Vô Địch kiếm đạo của Diệp Quan, bởi vì thực lực của lão, nghiêm khắc mà nói vẫn kém hơn Thú Thần Đông Hoang một chút
Đúng lúc này, lôi kiếm màu tím trong tay lão đột nhiên run lên
Đạo Môn Chủ đột nhiên bừng tỉnh, lúc này lão mới ý thức được, không ngờ trong lòng lão lại nảy sinh cảm giác sợ hãi
Kiếm Tu kiêng kỵ nhất chính là tâm cảnh xảy ra vấn đề, không hề nghi ngờ, tâm cảnh của lão giờ phút này đã xảy ra vấn đề...
Nghĩ đến đây, lão đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quan:
- Diệp Quan, kẻ sĩ Đông Hoang chúng ta có thể giết, không thể nhục. Ngươi muốn chiến, Đông Hoang chúng ta sẽ chiến với ngươi. Nhưng... ngươi hẳn cũng nhìn ra, giờ phút này tâm cảnh của ta đã xảy ra vấn đề, nếu như ngươi muốn chiến, ta cũng sẽ không sợ ngươi. Nhưng ngươi hẳn cũng rõ, hiện tại cho dù ngươi thắng, cũng là thắng mà không vẻ vang. Nếu như thế, ta đề nghị chúng ta tái chiến hôm khác. Khi đó, ta sẽ cho ngươi kiến thức một chút phong thái của Kiếm Tu Đông Hoang chúng ta!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong sân trợn tròn mắt
Đặc biệt là những cường giả Đông Hoang kia!
Bọn hắn khó có thể tin nhìn Đạo Môn Chủ, Đạo Môn Chủ... trước kia ngươi không phải như vậy!
Diệp Quan nhìn Đạo Môn Chủ, không nói gì
Nhận thấy ánh mắt của mọi người, sắc mặt của Đạo Môn Chủ không khỏi nóng lên. Lão nhìn về phía Diệp Quan, cả giận nói:
- Diệp Quan, ngươi quả thực là ỷ thế hiếp người, giậu đổ bìm leo... cũng được, cho dù trước đó ta bị trọng thương, hiện tại tâm cảnh bất ổn... ta cũng muốn đánh với ngươi một trận... đến đây!
Mọi người: "..."
Diệp Quan khoát tay áo:
- Ngươi còn không biết xấu hổ hơn ta, nếu ngươi không muốn đánh nhau với ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội...
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía đám người Thanh Khâu cách đó không xa:
- Những người này đều là thân nhân của ta, thực lực của các nàng còn tạm được, ngươi chọn một người đi!
Chọn một người!
Đạo Môn Chủ đang cảm thấy không xuống đài được nữa, lập tức thấy được hy vọng. Đương nhiên lão cũng cần thể diện. Bởi vậy, vừa nãy già mồm, lão cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng lão biết rất rõ, nếu hiện tại lão đánh nhau với Diệp Quan, hẳn phải chết không thể nghi ngờ
Không lên, mất mặt!
Lên, mất mạng!
Không phải là một lựa chọn tốt!
Nhưng hiện tại, lão thấy được hy vọng mới, chọn một người?
Lão ngẩng đầu nhìn về phía đám người Thanh Khâu ở xa, ánh mắt của lão chỉ dừng lại trên người Thanh Khâu một chút rồi dời đi
Nữ nhân này sâu không lường được, có thể bỏ qua
Ánh mắt của lão lại rơi vào trên người An Nam Tĩnh, tuy nhìn không thấu cảnh giới của An Nam Tĩnh, nhưng trực giác nói cho lão biết, người này cũng không dễ trêu chọc, bởi vì người này thoạt nhìn như cao thủ, vì thế ánh mắt của lão từ An Nam Tĩnh chuyển sang trên người Đồ bên cạnh
Đối với Đồ, lão biết một chút, bởi vì trước đó Đồ đã giao thủ với Thú Thần Đông Hoang. Lúc ấy, người này chỉ là một cỗ phân thân, nhưng thực lực đã có thể chống lại Thú Thần Đông Hoang... không hề nghi ngờ, người này cũng không thể đánh!
Vì vậy, ánh mắt của lão lại chuyển từ trên người Đồ sang trên người Diệp Thanh Thanh. Nhìn thấy Diệp Thanh Thanh, lão lập tức dời ánh mắt đi
Nữ nhân này cũng là một Kiếm Tu, hơn nữa, phong mang trên người còn mạnh hơn mấy lần so với Diệp Quan kia!
Không thể đánh!
Rất nhanh, ánh mắt của lão rơi vào trên người Mạc Niệm Niệm, Mạc Niệm Niệm cười khanh khách, thoạt nhìn rất hiền hòa
Người này có thể đánh!
Đạo Môn Chủ cảm thấy có thể chọn người này, nhưng rất nhanh, lão lại dời ánh mắt đến trên người Nhị Nha một bên. Nhị Nha ăn mặc quái dị, liếm một chuỗi mứt quả, mắt to ngây thơ lại vô tội, thật sự là người vật vô hại
Đương nhiên, hiển nhiên tiểu nữ hài này cũng là người tu luyện
Đạo Môn Chủ liền chỉ vào Nhị Nha:
- Ta chọn nàng!
Một đám cường giả Đông Hoang trực tiếp không đành lòng nhìn thẳng... đây thật sự quá mất mặt, vậy mà đi lựa chọn một tiểu cô nương...
Quả thực quá không biết xấu hổ!
Đạo Môn Chủ dường như cũng cảm thấy lấy lớn hiếp nhỏ, có chút quá phận, vì thế, lão lại nhìn về phía Tiểu Bạch trong lòng Nhị Nha:
- Ngươi có thể dẫn nó cùng lên!
Nhị Nha nhìn lão một cái, sau đó lè lưỡi liếm môi...
Nhị Nha ôm Tiểu Bạch chậm rãi đi ra. Nàng nhìn Đạo Môn Chủ, ánh mắt kia đó rất quỷ dị... tựa như nhân loại đói bụng mấy ngày đột nhiên nhìn thấy một mâm heo sữa quay
Tuy ngày nào nàng cũng ăn mứt quả, nhưng trước kia, nàng từng ăn người
Đã rất lâu rất lâu rồi chưa ăn người!
Nàng tham lam liếm môi, ánh mắt đã trở nên có chút khẩn trương
Tiểu Bạch bịt miệng nàng lại, sau đó nhìn về phía An Nam Tĩnh, nhắc nhở nàng rằng Tĩnh tỷ vẫn còn ở đó