Nhị Nha liếc nhìn An Nam Tĩnh, sau đó bất mãn nói:
- Dựa vào cái gì mà người có thể ăn yêu thú, yêu thú lại không thể ăn người? Tiểu Bạch, chúng ta phải kháng nghị!
Tiểu Bạch lắc đầu xua tay liên tục, sau đó đưa tay che lấy cái mông của mình
Tĩnh tỷ quá dọa người, không thể kháng nghị, sẽ bị đánh
Cách đó không xa, Đạo Môn Chủ nhìn chòng chọc Nhị Nha. Tuy Nhị Nha thoạt nhìn vô hại, nhưng lão cũng không có bất kỳ lòng khinh thị nào. Bởi vì lão biết, những người trước mắt này đều không phải người bình thường. Tiểu cô nương trước mắt này còn là một đầu yêu thú, tuy rằng nhìn không ra thực lực sâu cạn, nhưng hẳn là sẽ không quá yếu!
Hơn nữa, gia hỏa lông xù kia còn là một đầu Linh Tổ... bởi vậy, lão không thể sơ suất!
Lão đi về phía Nhị Nha và Tiểu Bạch. Quanh thân lão đột nhiên có lôi điện màu tím phun trào. Cùng lúc đó, thanh lôi kiếm màu tím trong tay lão cũng kịch liệt rung động. Từng đạo pháp và khí tức kiếm đạo đáng sợ không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể lão, khiến thời không bốn phía cuộn trào
Nhị Nha vẫn liếm kẹo hồ lô, nàng nhìn Đạo Môn Chủ, không nói lời nào
Đạo Môn Chủ nhìn chòng chọc Nhị Nha, đột nhiên, tay lão cầm trường kiếm dẫn một cái, hàng vạn hàng ngàn lôi điện màu tím hiện lên trên mũi kiếm trong tay lão, đạo đạo uy lực lôi điện phô thiên cái địa tràn ngập ra bốn phía
Rất nhanh, lão hóa thành một đạo kiếm quang màu tím chém về phía Nhị Nha!
Ở xung quanh đạo kiếm quang màu tím này, vô số lôi điện phun trào
Một kiếm này, lão cũng dốc hết toàn lực, không giữ lại chút nào
Nhị Nha nhìn chằm chằm Đạo Môn Chủ đang giết tới, đột nhiên, nàng bước về phía trước một bước, mãnh liệt đánh một quyền tới!
Ầm ầm!
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một quyền của Nhị Nha vậy mà lại mạnh mẽ đánh nát một kiếm của Đạo Môn Chủ... tất cả lôi điện và kiếm vào thời khắc này đều trực tiếp vỡ vụn, giống như cự chùy đập vào thủy tinh vậy...
Quả thực dễ như trở bàn tay!
Trong nháy mắt khi Nhị Nha ra quyền, đồng tử Đạo Môn Chủ bỗng nhiên co rụt lại, trong lòng lão hoảng hốt, lão biết, lão đã đá trúng thiết bản!
Lão muốn lui!
Nhưng một quyền của Nhị Nha cũng đã chôn vùi tất cả lực lượng của lão, một quyền kia tiến quân thần tốc, thẳng đến lão. Mà lão muốn thối lui lại cảm nhận được một luồng uy áp đáng sợ bao phủ lão, khiến lão không thể lui lại
Đạo Môn Chủ kinh hãi vạn phần, lão biết mình không thể lui được nữa, chỉ có liều chết đánh cược một lần mới có thể có sinh cơ. Vì vậy, hai tay lão nắm chặt, trong cơ thể, vô số lôi điện màu tím và kiếm quang không ngừng tuôn ra đánh về phía Nhị Nha
Nhưng, những lôi điện màu tím và kiếm quang của lão ở trước mặt quyền thế kinh khủng của Nhị Nha, quả thực yếu ớt như tờ giấy
Ầm ầm!
Trong ánh mắt của mọi người, một quyền của Nhị Nha nghiền nát tất cả lôi điện và kiếm quang màu tím. Cùng lúc đó, Đạo Môn Chủ bị đánh bay ra xa mấy chục vạn trượng. Lão vừa mới dừng lại, thân thể trực tiếp nổ tung. Không chỉ có vậy, linh hồn của lão còn tan biến với tốc độ mắt thường có thể thấy được...
Một quyền tàn phế!
Đạo Môn Chủ ngơ ngác!
Không chỉ Đạo Môn Chủ, những cường giả Đông Hoang trong sân lúc này cũng hoàn toàn bối rối
Thực lực của tiểu nữ hài thoạt nhìn vô hại này lại khủng bố như thế?
Đạo Môn Chủ ngẩng đầu nhìn về phía Nhị Nha ở xa xa. Lão mờ mịt, lão biết tiểu nữ hài này nhất định có thực lực nhất định. Nhưng lão không ngờ, thực lực của tiểu nữ hài này lại khủng bố như vậy... lực lượng này đã vượt xa Thú Thần Đông Hoang... không đúng, Thú Thần Đông Hoang có tài đức gì mà có thể so sánh với nàng?
Lão cũng không nghĩ nhiều, bởi vì rất nhanh, linh hồn lão đã hoàn toàn tiêu tán trong thiên địa!
Một quyền tất sát!
Diệp Quan mở lòng bàn tay ra, nhẫn trữ vật của Đạo Môn Chủ đột nhiên bay vào trong tay hắn, dường như nghĩ đến điều gì. Hắn quay đầu nhìn về phía Nhị Nha, Nhị Nha cũng đang nhìn hắn
Diệp Quan cười ngượng ngùng:
- Mỗi người một nửa!
Nhị Nha lắc đầu thở dài:
- Cháu trai quá đáng thương, cầm một đống rác rưởi làm bảo bối... còn tưởng ta muốn cướp của hắn... quá đáng thương
Tiểu Bạch cũng gật đầu liên tục, trong mắt to tràn đầy thương hại và đau lòng
Diệp Quan: ???
Diệp Quan nghe lời nói này của Nhị Nha... trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, rốt cuộc các nàng đã sống những ngày tháng như thế nào?
Bản thân mình đã sống những ngày tháng thế nào?
Nhưng hắn vẫn cất nhẫn trữ vật đi. Không có cách nào, ngày tháng gian nan, mặt mũi gì đó, hắn cũng không cần
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía những cường giả Đông Hoang kia, nhìn thấy Diệp Quan nhìn mình, sắc mặt của những cường giả Đông Hoang kia lập tức thay đổi. Giờ khắc này bọn hắn mới ý thức được, người này rất mạnh, nhưng những người phía sau hắn còn mạnh hơn...