Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 4144 - Chương 4144: Phẫn Nộ Lớn Hơn Sợ Hãi

Chương 4144: Phẫn nộ lớn hơn sợ hãi Chương 4144: Phẫn nộ lớn hơn sợ hãi

Những học viên kia vội vàng nhường đường, nhao nhao hành sư lễ. Trên đường đi, cũng có không ít học viên chạy tới hỏi thăm, mà Nam Tiêu cũng vô cùng kiên nhẫn trả lời

Nhưng vào lúc này, dị biến nổi lên

Trên không trung của Thần học viện, mấy luồng khí tức kinh khủng đột nhiên xuất hiện, uy áp mạnh mẽ tràn ngập trong thiên địa, sắc mặt học viên của học viện đều kịch biến, ngẩng đầu nhìn đám người Chử Lăng xuất hiện, sắc mặt bọn chúng tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ

Nam Tiêu cũng nhìn về phía đám người Chử Lăng. Chân mày y nhíu lại thật sâu, y vội trấn an những học viên hoảng sợ kia, sau đó đi về phía chân trời

Tuy trước đây tu vi của y đã bị phế, nhưng sau đó y cũng bắt đầu trùng tu. Đương nhiên, y không thể sánh với trước đây

Nam Tiêu nhìn đám người Chử Lăng:

- Ta đi với các ngươi

Y cũng không hoảng hốt, bởi vì ngày này y đã sớm dự liệu được

Chử Lăng nhìn Nam Tiêu:

- Bày trận

Dứt lời, một Chủ Thần bên cạnh y đột nhiên lấy ra sáu lá cờ, sáu lá cờ hóa thành sáu luồng sáng lơ lửng trong thiên địa. Sau đó, từng luồng lực lượng cường đại bao phủ toàn bộ khu ổ chuột, hiển nhiên là muốn bao bọc toàn bộ khu ổ chuột vào trong trận pháp

Nam Tiêu kinh hãi, căm tức nhìn đám người Chử Lăng:

- Nơi này chỉ toàn là người bình thường, không thể tạo thành uy hiếp với các ngươi, các ngươi...

Nhưng Chử Lăng căn bản không cho y cơ hội nói chuyện, tay phải nhẹ nhàng nhấc lên, một cỗ khí tức đáng sợ trực tiếp bao phủ Nam Tiêu. Hiện tại Nam Tiêu làm sao có thể thừa nhận lực lượng của y, thân thể và linh hồn cũng lập tức bắt đầu trở nên hư huyễn, mà chính y cũng chịu đựng thống khổ cực lớn, xương cốt toàn thân phảng phất như đang bị gõ nát từng chút từng chút một...

Nếu như không phải Chử Lăng cố ý lưu lại mạng của y để uy hiếp Diệp Quan, một kích tùy tiện này cũng đủ khiến y hồn phi phách tán, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này

- Ngươi... vì sao các ngươi phải thương tổn Nam Tiêu đạo sư!

Lúc này, ở phía dưới, Thạch Trung Ngọc đột nhiên nhìn đám người Chử Lăng phía chân trời, gào thét

Có thể thấy nó cũng rất sợ hãi, nhưng nó vẫn đứng dậy, hai tay run rẩy nắm chặt, hai chân cũng đang run rẩy, trong mắt nó tràn ngập lửa giận

Phẫn nộ lớn hơn sợ hãi!

Mà đúng lúc này, trong khu ổ chuột, vô số người chạy về phía học viện, bọn họ có người cầm cuốc, có người cầm gạch, cũng có người cầm gậy gộc...

Rất nhanh, càng ngày càng nhiều người ở khu ổ chuột vọt tới trong học viện, bọn họ tức giận nhìn đám người Chử Lăng ở phía chân trời, mặc dù bản năng nói cho bọn họ biết, những người kia đều là đại nhân vật ghê gớm bên ngoài, nhưng giờ phút này, trong mắt những người này lại không có nửa điểm sợ hãi, bọn hắn từng người tức giận nhìn đám người Chử Lăng kia...

Một người trong đó đột nhiên giơ cao cái cuốc trong tay, gào thét:

- Đừng thương tổn Nam Tiêu đạo sư...

- Không nên thương tổn Nam Tiêu đạo sư...

Càng ngày càng nhiều người gào thét, bọn họ vung vẩy vũ khí trong tay, ý đồ dọa lùi những người trên trời kia...

Bên ngoài, cũng có càng ngày càng nhiều người người trước ngã xuống, người sau tiến lên chạy về phía học viện... Bọn họ chưa từng thấy thần linh, nhưng đối với bọn họ, Nam Tiêu chính là 'thần linh' của bọn họ, bọn họ không cho phép bất kỳ người nào thương tổn Nam Tiêu đạo sư

Ở chân trời, Chử Lăng nhìn những bần dân phía dưới, mặt mũi tràn đầy khinh thường:

- Một đám kiến hôi cũng vọng tưởng đối kháng với 'Thần"..."

Trong mắt y, có thể để đám kiến hôi này sống sót đã là ân huệ to lớn, hiện tại đám kiến hôi này còn vọng tưởng chống lại bọn hắn, thật nực cười, thật hoang đường

Quả nhiên, không thể để đám 'con kiến' phía dưới sống quá tốt, chỉ cần sống tốt, đám kiến hôi này sẽ muốn càng nhiều hơn

Trử Lăng duỗi tay phải ra, nhẹ nhàng đè ép xuống, một cỗ khí tức đáng sợ lập tức cuốn xuống, toàn bộ thiên địa vào thời khắc này trực tiếp kịch liệt rung động, lôi điện ngập trời hiện lên, sau đó rơi xuống, tựa như tận thế phủ xuống

Y muốn để đám kiến hôi này nhận rõ thân phận 'kiến hôi' của mình

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Nam Tiêu ở bên cạnh kịch biến. Y biết rõ thực lực của Chử Lăng, những người bên dưới đều là người bình thường, sao có thể chịu được lực lượng của Chử Lăng?

Gần như không chần chờ, y trực tiếp bốc cháy thân thể cùng với linh hồn của mình, sau đó vọt về phía Chử Lăng...

Mà giờ khắc này y cũng không ý thức được, hành vi này của y không thể nghi ngờ là tự sát

Y chưa từng nghĩ tới vấn đề 'chết' này, ý niệm bản năng trong đầu y hiện tại là, đi làm việc mình nên làm

Y có trách nhiệm!

Y cần phải làm việc nên làm!

Nhìn Nam Tiêu vọt tới, Chử Lăng lạnh lùng nở nụ cười. Đừng nói Nam Tiêu giờ phút này, cho dù là Nam Tiêu thời kỳ đỉnh phong, đối với y mà nói, cũng chỉ là kiến hôi lớn hơn một chút mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment