Ngược lại, vẻ mặt của mọi người trong sân lại trở nên càng thêm nghiêm trọng và kiêng kỵ, còn có tò mò
Người có thể đến nơi đây đều là thiên tài đứng đầu trong các văn minh, bất kể là thực lực hay đầu óc, chắc chắn đều rất cao
Theo bọn họ thấy, nam tử mặc huyền bào trước mắt này không chỉ được thần vật chí cao tán thành, khi đối mặt với nhiều cường giả văn minh như vậy, hắn vẫn có thể mặt không đổi sắc, coi tất cả cường giả như không có gì. Đây sẽ không phải là người bình thường, hoặc là thực lực của mình vô địch mạnh mẽ, hoặc là thế lực phía sau có thực lực vô địch
Lúc này ai đi làm chim đầu đàn, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt
Diệp Quan dẫn mấy người đi về phía xa, trên người hắn không có loại khí thế ngạo nghễ khinh thường quần hùng. Ngược lại, hắn rất khí định thần nhàn, giống như một thư sinh, một chút phong mang cũng không cảm nhận được. Nhưng chính vì vậy, những người trong sân càng thêm kiêng kỵ, không dám động thủ
Mà sắc mặt của đám cường giả Nam tộc kia lại vô cùng khó coi. Lúc này bọn hắn đương nhiên cũng ý thức được Diệp Quan không đơn giản, ai cũng có thể không ra tay. Nhưng bọn hắn không thể không ra tay, bởi vì nếu để đám người Diệp Quan cứ như vậy rời đi, Nam tộc bọn hắn không thể nghi ngờ là mất hết mặt mũi
Hơn nữa, bọn hắn rất rõ ràng, tất cả mọi người xung quanh sẽ không dễ dàng từ bỏ món thần khí chí cao kia, chỉ cần có người dẫn đầu, những người này nhất định sẽ cùng nhau tiến lên!
Đương nhiên, trước tiên là phải gánh lấy đợt tấn công thứ nhất của Diệp Quan. Không phải hắn nói, ai động thủ, người đó sẽ chết sao?
Chỉ cần có người động thủ, nhưng không chết, mọi người trong sân sẽ không còn bất kỳ cố kỵ nào, mọi người sẽ cùng nhau xông lên, xé nát hắn
Đương nhiên, có một vấn đề, ai lên trước?
Nam Chiêu quay đầu nhìn về phía một thiếu niên tộc nhân bên cạnh mình. Thiếu niên kia thấy Nam Chiêu nhìn mình, sắc mặt lập tức thay đổi
Mẹ kiếp!
Ngươi để ta lên? Lăng Lệ bị một câu nói của người trấn áp quỳ ở nơi đó, thực lực của ta còn yếu hơn hắn, ngươi lại để cho ta lên?
Nam Chiêu nhìn chằm chằm thiếu niên, thiếu niên quyết đoán lắc đầu. Tuy như thế sẽ đắc tội Nam Chiêu, nhưng dù sao cũng tốt hơn mất mạng
Còn nữa, ngươi để ta đi chịu chết, ta vì sao còn muốn lấy lòng ngươi?
Nhìn thấy thiếu niên lắc đầu, Nam Chiêu cũng không tức giận. Gã quay đầu nhìn về phía Thác Cổ Lâm cách đó không xa:
- Lâm huynh, có người giả mạo đệ tử của Thác Cổ tộc các ngươi làm việc, việc này ngươi chẳng lẽ không quản?
Thác Cổ Lâm bình tĩnh nói:
- Nam Chiêu, đừng chơi mấy trò đó, ai cũng không phải kẻ ngu
Nam Chiêu hỏi:
- Cùng lên?
Thác Cổ Lâm nhìn Diệp Quan dẫn đầu phía xa, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Người này đang giả heo ăn thịt hổ, chúng ta không phải đối thủ của hắn
Lúc đầu, gã còn chưa hiểu rõ thực lực của Diệp Quan, bởi vậy, gã đương nhiên có lòng khinh thị. Nhưng sau khi thấy Diệp Quan khiến Lăng Lê quỳ gối chỉ bằng một câu nói, lại thêm thần khí chí cao thần phục hắn, gã đã ý thức được, người này tuyệt đối không phải người bình thường, đặc biệt là khi đối mặt với hai vị thiên tài Vô Tông và Khổ Môn kia, hắn vẫn không kiêu ngạo không tự ti, không chút kính nể. Gã hiểu, người nam nhân này không chỉ có thực lực không đơn giản, mà e rằng thế lực phía sau cũng không đơn giản!
Tuy gã biết mấy thiên tài thế hệ trẻ văn minh chí cao, nhưng gã không biết thiên tài của hai văn minh chí cao, đó là Tiên Bảo Các và Quan Huyền Vực
Nghĩ vậy, vẻ mặt của Thác Cổ Lâm lập tức trở nên vô cùng nghiêm trọng
Nếu như vạn nhất...
Gã không dám tiếp tục nghĩ sâu, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, không thể dính vào việc này, phải kịp thời dừng tổn hại
Con người có thể thỉnh thoảng phạm phải một điều ngu xuẩn, nhưng ngươi không thể cứ ngu ngốc mãi được
Thác Cổ Lâm liếc nhìn cách đó không xa, vẻ mặt âm trầm nói:
- Nam Chiêu huynh, vừa rồi hắn không giết Lăng Lệ mà chỉ trấn áp. Điều này có nghĩa là hắn không muốn đối địch với Nam tộc của ngươi, chỉ cảnh cáo ngươi. Nhưng nếu ngươi lại ra tay, vậy phải chuẩn bị kéo cả Nam tộc các ngươi xuống nước
Nam Chiêu trầm mặc, gã đương nhiên biết, nếu lại ra tay nữa cũng có nghĩa là hai bên sẽ không chết không thôi
Thần khí chí cao... Mặt mũi...
Sắc mặt của Nam Chiêu âm tình bất định
Đúng lúc này, Lăng Lệ quỳ trên mặt đất run giọng nói:
- Đại ca... quên đi
Nam Chiêu nhìn về phía Lăng Lệ, Lăng Lệ vội vàng nói:
- Đánh không lại, đánh không lại...
HắGãn vẫn luôn phản kháng lực lượng đại đạo kia, nhưng không có bất kỳ tác dụng gì... Nếu Nam Chiêu động thủ, gã không biết kết cục cuối cùng sẽ như thế nào, nhưng gã biết, người đầu tiên chết chính là gã...
Mẹ nó!
Hay là đầu hàng đi!
Mạng quan trọng hơn!