Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 4186 - Chương 4186: Ai Động Thủ, Người Đó Chết!

Chương 4186: Ai động thủ, người đó chết! Chương 4186: Ai động thủ, người đó chết!

Diệp Quan mỉm cười nói:

- Bị xóa tên, vậy thì đơn độc lập một tộc

Thác Cổ Nguyên chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quan, y khổ sở nói:

- Dương huynh, thật có lỗi... Liên lụy ngươi cũng bị người ta chê cười

Diệp Quan lắc đầu:

- Không có gì đáng chê cười, ta biết ngươi có ý tốt

Thác Cổ Nguyên thở dài thật sâu:

- Hiện tại ta đã trở thành tội nhân của gia tộc... Cũng thành trò cười của mọi người...

Diệp Quan chân thành nói:

- Thác Cổ huynh, đừng nghĩ như vậy, Thác Cổ tộc mất đi ngươi, không phải tổn thất của ngươi, mà là tổn thất của bọn hắn!

Thác Cổ Nguyên biết hắn đang tự an ủi mình, cười khổ

- Tổn thất?

Cách đó không xa, Lăng Lệ nghe được Diệp Quan nói, lập tức cười ha hả:

- Thật buồn cười...

Diệp Quan đột nhiên xoay người nhìn về phía Lăng Lệ:

- Quỳ xuống!

- Bịch!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy hai chân Lăng Lệ mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống, không gian trực tiếp bị gã quỳ lõm xuống

Trong chớp nhoáng, tất cả mọi người trong sân kinh hãi, dồn dập nhìn về phía Diệp Quan cách đó không xa, giống như nhìn quỷ

Vô Vân và Ngưỡng Tăng cũng kinh ngạc nhìn Diệp Quan

Mà Nam Chiêu thì híp mắt lại, trong lòng đề phòng

Nụ cười trên mặt Thác Cổ Lâm lúc này cũng biến mất, không chỉ gã, những người vốn đang cười đùa xung quanh lúc này cũng lần lượt im miệng, lộ vẻ mặt nghiêm trọng

Thực lực của Lăng Lệ cũng không yếu, đó chính là tiếp cận Phá Thần

Mà hiện tại, bị người ta bắt quỳ gối chỉ bằng một câu nói?

Nam tử mặc huyền bào trước mắt rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Mà lúc này, Lăng Lệ cũng hoàn toàn bối rối. Gã không ý thức được mình quỳ xuống như thế nào. Điều kinh khủng nhất là gã không có chút sức chống cự mà quỳ xuống. Lúc này gã mới lấy lại tinh thần. Trong nháy mắt vừa nãy, gã cảm nhận được một cỗ lực lượng vượt xa đại đạo của mình trực tiếp trấn áp gã!

Đại Đạo trấn áp!

Hơn nữa, Đại Đạo trấn áp này còn là một phương thức đặc thù đặt ở trên người gã, loại cảm giác này giống như gã và đối phương không ở trong cùng một thời không, đối phương giống như trong một khoảng thời gian nào đó trong tương lai đã trấn áp gã, lúc này mới khiến gã không kịp phản ứng đã quỳ xuống

Gã muốn đứng lên, nhưng kinh hãi phát hiện ra, gã hoàn toàn không đứng dậy nổi. Đại đạo kia giống như mấy trăm vạn ngọn núi lớn đè lên người gã, ngay cả ý niệm phản kháng trong đầu gã cũng không dậy nổi

Giờ khắc này, gã thật sự hoảng hốt

Gã biết, mình đã gặp phải người giả heo ăn thịt hổ

Gã nhìn về phía Diệp Quan, lúc này gã không dám mạnh miệng nữa, nếu lúc này còn mạnh miệng, không thể nghi ngờ là muốn chết. Thành thành thật thật quỳ, hành sự tùy theo hoàn cảnh

Lúc này, Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khải cũng khiếp sợ nhìn Diệp Quan, bọn họ hoàn toàn không ngờ thực lực của Diệp Quan lại... trâu bò như vậy!

Vị huynh đệ này đang giả heo ăn thịt hổ!

Trong sân chỉ có huynh muội Mạc Tinh Hà trấn định nhất. Phải biết rằng, người của toàn bộ thế hệ yêu nghiệt trẻ tuổi trong Quần Tinh văn minh bọn họ bao vây tấn công Diệp Quan trước đây, cũng không đánh lại được

Vị đại ca này là Phá Quyển Giả!

Trừ mấy người yêu nghiệt nhất thế hệ trẻ văn minh chí cao ra, gã cảm thấy trong thế hệ trẻ không mấy ai đánh lại được vị đại ca này

- Rốt cuộc ngươi là ai!

Đúng lúc này, Thác Cổ Lâm cách đó không xa đột nhiên mở miệng. Gã nhìn chòng chọc vào Diệp Quan, thực lực Diệp Quan bày ra vượt quá dự liệu của gã. Mà khiến gã kiêng kỵ nhất là giờ phút này gã mới ý thức được, không ngờ gã lại nhìn không thấu cảnh giới của Diệp Quan

Điều này khiến gã nhận ra chuyện này có điểm không đúng. Trên đời này, có người luôn có chút thú vui ác độc thích giả heo ăn thịt hổ. Đương nhiên, gã cũng chỉ cẩn thận một chút, không sợ hãi. Bởi vì ngoại trừ năm đại văn minh chí cao ra, người có thể khiến Thác Cổ tộc không thể trêu vào... Thật đúng là không có mấy người, mà nam tử mặc huyền bào trước mắt hiển nhiên cũng không phải mấy người kia

Diệp Quan không để ý tới Thác Cổ Lâm mà quay đầu nhìn về phía đám người Mộ Tinh Hà:

- Chúng ta đi thôi!

Đi?

Mấy người Mộ Tinh Hà đều giật mình

Diệp Quan cười nói:

- Đi thôi!

Mạc Tinh Hà do dự một chút, sau đó nói:

- Đại ca, cứ đi như vậy... Không coi bọn hắn là người sao?

Mọi người: "..."

Diệp Quan gật đầu, cười nói:

- Nếu không ngươi muốn đi thế nào?

Mạc Tinh Hà nhìn thoáng qua những người vây xem ở phía xa xa, không nói gì

Diệp Quan ngẩng đầu nhìn lướt qua đám người vây xem ở phía xa, mỉm cười:

- Ai động thủ, người đó chết

Nói xong, hắn dừng một chút, lại nói:

- Không đùa

Mọi người: "..."

Ai động thủ, người đó chết!

Lời vừa nói ra, trong sân lập tức xôn xao

Cuồng vọng!

Đây là suy nghĩ đầu tiên của tất cả mọi người trong sân, nhưng ngoài dự liệu là, không có bất kỳ người nào đứng ra nghi ngờ hoặc khiêu khích

Bình Luận (0)
Comment