Mà cách đó không xa, lúc này Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khải đang há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Diệp Quan cách đó không xa...
Dương Quan chính là Diệp Quan!
Hai người cũng hoàn toàn bối rối.
Hai người quay đầu nhìn nhau, đều giống như đang nhìn quỷ...
Mạc Tinh Hà ở bên cạnh thì hưng phấn không thôi, vốn dĩ gã tuyệt vọng, đắc tội Thần Đạo văn minh và Tiên Bảo Các, sao có thể sống được?
Mà hiện tại, sao có thể chết được?
Hiện tại gã rất muốn hét lên một câu: Lão tử muốn chết!
Ở bên cạnh gã, Mạc Tinh Thần vẫn luôn hưng phấn, hiện tại nàng cũng không kịp phản ứng với chuyện Diệp Quan là thiếu chủ Tiên Bảo Các...
Trong thiên địa hoàn toàn tĩnh mịch.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Diệp Quan, chỉ cần Diệp Quan gật đầu, một hồi văn minh đại chiến sẽ lập tức được khai hỏa. Thần Đạo văn minh thì khó nói, nhưng Bắc tộc, Nam tộc và Thác Cổ tộc chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Đúng lúc này, một đám người đột nhiên xuất hiện trong sân. Những người này đều là cường giả Nam tộc chạy tới, cầm đầu là một lão giả. Người này chính là tộc trưởng Nam tộc Nam Lân, cũng là phụ thân của Nam Chiêu.
Nam Lân chạy chậm đến trước mặt Diệp Quan, cung kính mà hèn mọn:
- Thiếu các chủ, Nam Chiêu này đã bị Nam tộc chúng ta trục xuất khỏi gia phả, gã không còn là người Nam tộc chúng ta nữa, hành vi cá nhân của gã không liên quan đến Nam tộc chúng ta, thiếu các chủ có thể tùy ý xử trí
Nghe được lời Nam Lân nói, Nam Chiêu run lên, sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác nhìn Nam Lân...
Diệp Quan nhìn Nam Lân, không nói gì.
Nhìn thấy Diệp Quan không nói lời nào, Nam Lân càng thêm sợ hãi, run giọng nói:
- Nếu thiếu các chủ không hả giận, ta...
Mà đúng lúc này, Nam Chiêu đột nhiên đi về phía Diệp Quan, gã đi đến trước mặt Diệp Quan, sau đó trực tiếp quỳ xuống.
Nhục thân và linh hồn của gã trực tiếp bốc cháy, biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Diệp Quan nhìn xuống gã, không nói gì.
Nam Chiêu ngẩng đầu nhìn Diệp Quan:
- Một người làm một người chịu, ta chết, buông tha cho Nam tộc chúng ta
Diệp Quan vẫn không nói gì.
Nam Chiêu cũng không nói gì, thân thể và thần hồn của gã nhanh chóng tan biến. Giờ phút này, trong mắt gã không còn chút sợ hãi nào.
Bên cạnh, Nam Lân hơi nghiêng đầu, không nhìn Nam Chiêu, nhưng lòng đang rỉ máu. Không phải vì y vô tình, mà y thân là tộc trưởng một tộc, nhất định phải suy nghĩ cho tương lai của toàn bộ tộc nhân...
Ngay khi thần hồn và thân thể Nam Chiêu sắp hoàn toàn biến mất, Diệp Quan đột nhiên nói:
- Tụ
Một đạo luật pháp trực tiếp khắc ở trong thức hải Nam Chiêu, trong khoảnh khắc, thần hồn Nam Chiêu vốn hư ảo nhanh chóng ngưng thực, khôi phục bình thường, mà ngọn lửa trên người gã cũng ở thời khắc này biến mất vô tung vô ảnh.
Nam Chiêu nghi hoặc nhìn Diệp Quan.
Nam Lân cũng không thể tin được nhìn Diệp Quan...
Diệp Quan khoát tay áo:
- Tất cả giải tán đi
Giải tán?
Trong sân, tất cả mọi người không hiểu ra sao.
Diệp Quan nhìn về phía thống lĩnh Tiên Các Vệ trước mặt:
- Dẫn ta đi gặp các chủ của ngươi
Thống lĩnh Tiên Các Vệ cung kính nói:
- Thiếu chủ, xin mời
Diệp Quan nhìn Thần Đạo Trần cách đó không xa:
- Người trẻ tuổi đánh nhau, đánh thắng vinh quang, đánh thua cũng không đáng xấu hổ, nhưng người trong nhà cưỡng ép nhúng tay, vậy đánh thắng cũng đáng xấu hổ. Trong vòng trăm năm, hoan nghênh thiên tài Thần Đạo văn minh đến khiêu chiến ta, chỉ cần thiên tài Thần Đạo văn minh có thể khiến ta xuất kiếm, vậy Thần Đạo Thiên Ấn sẽ trả lại cho các ngươi
Nói xong, hắn đi về phía xa.
Cách đó không xa, sắc mặt của Thần Đạo Trần cực kỳ khó coi. Sắc mặt của những cường giả Thần Đạo văn minh bên cạnh gã cũng rất khó coi.
Đơn đấu không thắng!
Đánh hội đồng... cũng không nắm chắc.
Hôm nay, Thần Đạo văn minh bọn hắn xem như mất mặt.
Mạc Tinh Hà đột nhiên nói:
- Đại ca
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Mạc Tinh Hà, cười nói:
- Ta về nhà trước một chuyến, ngày khác chúng ta lại gặp nhau
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khải, cười nói:
- Tiêu huynh, Nguyên huynh, hôm nào ba huynh đệ chúng ta lại hảo hảo tụ họp một chút, đến lúc đó không say không nghỉ
Nói xong, hắn ngự kiếm bay lên, biến mất ở cuối chân trời cùng với đám Tiên Các Vệ kia.
Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khải: "..."
Ở xa xa, Vô Vân và Ngưỡng Tăng nhìn nhau, Vô Vân cười nói:
- Không ngờ hắn thật sự là thiếu các chủ Tiên Bảo Các...
Hai người đồng thời nhìn về phía Thần Đạo Trần ở xa xa, sắc mặt của Thần Đạo Trần trắng bệch như tờ giấy, hiển nhiên, gã vẫn không thể tiếp nhận thất bại của mình.
Vô Vân nói khẽ:
- Vị trí thiếu chủ của gã e rằng sẽ gặp nguy hiểm
Thiên tài Thần Đạo văn minh có không ít, ngươi không được thì sẽ có người khác lên. Cũng không phải Thần Đạo văn minh sợ Tiên Bảo Các, chủ yếu là theo lời Diệp Quan, thế hệ trẻ tranh đấu, ngươi đánh không lại thì là ngươi vô năng!