Thác Cổ Vũ lại không để ý tới gã, trực tiếp dẫn mọi người chạy tới trước mặt Thác Cổ Nguyên, ông ta có chút căng thẳng nói:
- Ngươi... Ngươi tên Thác Cổ Nguyên?
Thác Cổ Nguyên gật đầu:
- Ừm, tiền bối là?
Trên mặt Thác Cổ Vũ nặn ra một nụ cười hòa ái:
- Ta tên Thác Cổ Vũ, tộc trưởng Thác Cổ tộc...
Thác Cổ Nguyên ngơ ngẩn.
Tộc trưởng Thác Cổ tộc!
Thác Cổ Nguyên cũng có chút kích động, nhân vật như vậy, theo y thấy, đó thật sự là tồn tại như thần.
Thác Cổ Nguyên do dự một chút, sau đó nói:
- Tiền bối có việc sao?
Thác Cổ Vũ cố gắng khiến trên mặt mình nở nụ cười hòa ái:
- Ta tới đón ngươi về nhà
Thác Cổ Nguyên nhìn Thác Cổ Vũ, kinh ngạc:
- Về... Về nhà?
Thác Cổ Vũ gật đầu:
- Đúng vậy, về chủ mạch, ta đã sai người sửa đổi gia phả, hiện tại chi mạch của các ngươi đã trở về gia phả chủ mạch...
Thác Cổ Nguyên nhìn thoáng qua Thác Cổ Lâm cách đó không xa:
- Gã vừa mới trục xuất chúng ta khỏi gia phả, đồng thời yêu cầu ta không được dùng họ Thác Cổ này nữa...
Thác Cổ Lâm: "..."
Mẹ kiếp!
Hiện tại Thác Cổ Vũ đã biết vì sao văn minh khí vận bốc lên khói đen rồi, ông ta liếc nhìn Thác Cổ Lâm cách đó không xa, người sau lập tức lạnh cả sống lưng.
Thác Cổ Vũ nhìn về phía Thác Cổ Nguyên trước mặt, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười:
- Gã không làm chủ được, theo ta trở về đi
Thác Cổ Nguyên hơi cúi đầu:
- Ta... Không dám trở về
Thác Cổ Vũ không hiểu:
- Vì sao?
Thác Cổ Nguyên lại liếc nhìn Thác Cổ Lâm, sau đó thấp giọng nói:
- Ta chỉ là một bàng chi, ta trở về, ta sợ... Bị khi dễ
Thác Cổ Lâm: "..."
Xong rồi!
Thác Cổ Lâm suýt chút nữa ngất đi... Lần này mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thác Cổ Vũ lại một lần nữa lạnh lùng liếc nhìn Thác Cổ Lâm, sau đó lại nhìn về phía Thác Cổ Nguyên, ôn hòa nói:
- Ngươi yên tâm, sau khi ngươi trở về Thác Cổ tộc, không có bất kỳ người nào dám khi dễ ngươi, về phần những kẻ đã từng khi dễ ngươi, ngươi yên tâm, đối phương sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa
Mặt Thác Cổ Lâm xám như tro.
Thác Cổ Nguyên lại nhìn về phía Thác Cổ Lâm, Thác Cổ Lâm thấy y nhìn mình, lập tức cười thảm. Hôm nay tên này nhất định muốn dồn mình vào chỗ chết! Ta chết còn không được sao?
Nhìn thấy ánh mắt của Thác Cổ Nguyên, sắc mặt của Thác Cổ Vũ trầm xuống, tay phải ông ta chậm rãi nắm chặt, mặc dù có chút không đành lòng, nhưng ông ta biết, nếu không lập tức xử tử Thác Cổ Lâm này, sợ rằng Thác Cổ Nguyên trước mắt sẽ không theo ông ta về Thác Cổ tộc...
Mà ngay khi Thác Cổ Vũ muốn ra tay, Thác Cổ Nguyên đột nhiên nói:
- Tộc trưởng, ta cùng với Lâm huynh cũng không có thâm cừu đại hận gì, hiện tại coi như là không đánh thì không quen biết, huống hồ, Lâm huynh cũng là vì Thác Cổ tộc chúng ta, cho nên, tất cả mọi chuyện trước đó coi như thôi
Thác Cổ ngơ ngẩn, cho rằng mình nghe lầm, gã không thể tin nhìn Thác Cổ Nguyên.
Trong mắt Thác Cổ Vũ hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn thấy Thác Cổ Nguyên không phải đang nói đùa, vẻ kinh ngạc trong mắt ông ta biến thành tán thưởng, ông ta quay đầu nhìn về phía Thác Cổ Lâm:
- Còn không mau cảm ơn tộc huynh của ngươi?
Thác Cổ Lâm vội vàng đi tới, cúi đầu thật sâu với Thác Cổ Nguyên:
- Đa tạ
Những lời này là phát ra từ phế phủ.
Thác Cổ Nguyên mỉm cười, không nói gì nữa.
Y biết rõ, hiện nay Thác Cổ tộc đối xử với y như vậy, không phải vì Thác Cổ Nguyên y ưu tú bao nhiêu, mà là vì Diệp Quan. Trong chủ mạch Thác Cổ tộc, y vốn không có bất kỳ căn cơ và bằng hữu nào, nếu còn chưa đi đã cạo chết Thác Cổ Lâm, người của chủ mạch Thác Cổ tộc kia chắc chắn sẽ đối địch với mình. Có lẽ bởi vì quan hệ với Diệp Quan, bọn hắn sẽ không làm gì mình, nhưng chắc chắn bản thân sẽ bị cô lập, khó có thể sinh tồn ở nơi đó.
Vì vậy, y lựa chọn hóa thù thành bạn.
Không nói những cái khác, chỉ riêng việc Thác Cổ Lâm cảm kích y, kéo gần quan hệ với y. Như vậy, y mới có thể đặt chân ở Thác Cổ tộc.
Những năm này lăn lộn bên ngoài, quen nhìn tình người ấm lạnh y hiểu được một đạo lý, rèn sắt còn cần bản thân cứng rắn, nếu không, bất kỳ người nào cũng không đáng tin cậy, cũng không thể ký thác hết hy vọng vào người khác, còn nữa, người ta cũng không nợ y.
Bất kỳ quan hệ nào cũng chỉ có hai bên cùng có lợi mới có thể lâu dài.
Thác Cổ Vũ nhìn Thác Cổ Nguyên, lúc này, ánh mắt của ông ta đã thay đổi, thiếu niên trước mắt này là một đại tài, có thể bồi dưỡng như người thừa kế.
Rất nhanh, Thác Cổ Nguyên biến mất ở cuối chân trời cùng với cường giả Thác Cổ tộc.
Trong sân, Vô Vân liếc nhìn đám người Thần Đạo Trần còn chưa đi cách đó không xa, sau đó nói:
- Ngưỡng Tăng huynh, chúng ta cũng đi thôi!