Toại Cổ Kim hỏi:
- Hắn đã đi đến cuối con đường rồi?
Tần Quan nhìn Toại Cổ Kim, mỉm cười nói:
- Quả nhiên như những người phía dưới nói, ngươi rất thông minh
Toại Cổ Kim không nói gì.
Tần Quan nói:
- Ta vừa rồi đi dạo bên ngoài một vòng, nơi này quản lý còn tốt hơn ta tưởng tượng rất nhiều, chế độ rất hoàn thiện, thật sự rất ghê gớm
Toại Cổ Kim nói:
- Tần các chủ quá khen, đều là chút tiểu đả tiểu nháo
Tần Quan cười nói:
- Đi thôi
Toại Cổ Kim lại lắc đầu.
Tần Quan nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bình tĩnh nói:
- Con đường của hắn đã đến cuối, mà điểm cuối cùng kia, khẳng định không phải hiện tại ta có thể tưởng tượng, ta đi, cũng không giúp được gì cho hắn, ở chỗ này, ít nhất còn có thể làm một số chuyện
Tần Quan nói:
- Đến lúc này, người một nhà nên đoàn tụ
Nói xong, nàng lôi kéo Toại Cổ Kim đi ra phía bên ngoài:
- Nơi này, sẽ có người đến tiếp quản
Toại Cổ Kim nói:
- Trận chiến này, không nắm chắc?
Tần Quan không chút do dự:
- Không!
Trong Tuế Nguyệt trường hà vô tận, Diệp Quan và Vô Biên Chủ hăng hái xuyên qua, bốn phía thông đạo, hình ảnh lịch sử trước đây như hiện lên trong chớp mắt, tan biến.
Diệp Quan quan sát những hình ảnh lịch sử xuất hiện rồi lại biến mất trong chớp mắt xung quanh, hơi có chút cảm khái, thời gian trôi qua, chúng sinh đều là khách qua đường.
Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Vô Biên Chủ:
- Tiền bối, ngươi quen biết với chủ nhân Đại Đạo Bút, có thể nói cho ta biết về y không?
Vô Biên Chủ hút một hơi xì gà, sau đó phun ra một vòng khói:
- Người này cho ta cảm giác như đang giấu giếm điều gì đó
Diệp Quan nhíu mày:
- Giấu giếm?
Vô Biên Chủ gật đầu:
- Giấu giếm mục đích thật sự của mình, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra sao? Tuy Bề ngoài nhìn thì có vẻ như y luôn nhằm vào ngươi, nhưng thực chất ta cảm thấy y chỉ đang đánh lạc hướng để che giấu mục đích thật sự của mình
Diệp Quan nói:
- Đánh lạc hướng ai?
Vô Biên Chủ phân tích:
- Trước mắt, nếu không đánh lạc hướng ba người cô ngươi thì cũng là đánh lạc hướng Vô Thượng Ý Chí. Tuy tên này rất cẩu, nhưng thực lực của y tuyệt đối rất khủng bố, người có thể khiến y kiêng kỵ, ta nghĩ vũ trụ này cũng không nhiều
Diệp Quan nói:
- Nói một cách khác, có thể ý đồ thật sự của y không phải là ta?
Vô Biên Chủ nói:
- Có thể
Diệp Quan trầm mặc, chẳng lẽ Đại Đạo Cẩu này là... cẩu ngoan?
Không có khả năng!
Lúc này, Diệp Quan phủ định ý nghĩ này.
Vô Biên Chủ nhìn thoáng qua Diệp Quan, nhắc nhở:
- Có thể sống đến hiện tại từ thời đại của phụ thân ngươi, đây là một chuyện rất không dễ dàng, ví dụ như... ta!
Diệp Quan: "..."
Vô Biên Chủ cười ha ha:
- Không cần quan tâm đến người này, chỉ cần ngươi đủ mạnh, âm mưu quỷ kế gì cũng là mây bay
Diệp Quan cười nói:
- Quả thực như vậy
Vô Biên Chủ nói:
- Hiện tại việc cấp bách nhất của chúng ta là phải biết rõ, rốt cuộc thực lực của Vô Thượng Ý Chí đã đạt đến mức nào
Diệp Quan nói:
- Đồ cô cô đã từng giao thủ với Vô Thượng Ý Chí chưa?
Vô Biên Chủ lắc đầu.
Diệp Quan trầm giọng nói:
- Các nàng cũng không thể đi lên?
Vô Biên Chủ nói:
- Không lên được
Vẻ mặt Diệp Quan nghiêm trọng.
Vô Biên Chủ nói:
- Chúng ta biết quá ít quá ít về Vô Thượng Ý Chí, bao gồm cả chuyện đối phương hủy diệt những kỷ nguyên đó như thế nào. Còn nữa, rốt cuộc đối phương hủy diệt các thời đại là vì mục đích gì? Là vì bảo vệ chúng sinh hay đơn thuần chỉ vì muốn hủy diệt bọn họ để tăng cường bản thân? Rốt cuộc đối phương muốn làm gì? Những chuyện này đều là thứ mẫu thân ngươi muốn biết rõ
Diệp Quan nói:
- Mẫu thân muốn biết giới hạn thực lực của đối phương là ở đâu
Vô Biên Chủ gật đầu:
- Đúng vậy, lần này chúng ta đi tới kỷ nguyên Tiền Cổ, chính là muốn xem thử kỷ nguyên thần bí nhất này đã bị hủy diệt như thế nào, cũng muốn xem thử cường giả của kỷ nguyên này có để lại chút tin tức gì cho hậu nhân không
Diệp Quan nói khẽ:
- Muốn biết giới hạn của đối phương rất đơn giản, chính cần xem đối phương có ra chiêu thứ hai hay không
Vô Biên Chủ gật đầu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng, tựa như đối mặt với tam kiếm vậy, muốn biết giới hạn cao nhất của bọn họ, cách đơn giản nhất chính là khiến bọn họ xuất ra kiếm thứ hai.
Hiện tại bọn hắn gần như hoàn toàn không biết gì về Vô Thượng Ý Chí, điều duy nhất bọn hắn biết là chủ nhân Đại Đạo Bút đã từng là một trong những người phát ngôn của Thần.
Chủ nhân Đại Đạo Bút... Ngươi có thể mắng y là cẩu, nhưng ngươi không thể nói y là đồ ăn.
Đúng lúc này, đường hầm Tuế Nguyệt xa xa đột nhiên rung động. Ngay sau đó, một mảng lớn thần lôi màu vàng xuất hiện phía trước cách bọn hắn không xa, từng đạo lôi uy đập vào mặt bọn hắn, cảm giác áp bách cực mạnh.