vẻ mặt của Diệp Quan lúc này lại nghiêm trọng trước nay chưa từng có, chỉ thấy hắn ngẩng đầu nhìn chân trời, phảng phất như nhìn thấy chuyện gì đó đáng sợ.
Vô Biên Chủ đi đến bên cạnh Diệp Quan, ngưng trọng nói:
- Đi thôi!
Diệp Quan nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong chân trời:
- Không được
Đúng lúc này, sâu trong chân trời, có một luồng lực lượng thần bí cuốn xuống. Mà cách đó không xa, những người vừa mới sống sót dưới tay đám mã phỉ kia vậy mà giờ phút này cũng bắt đầu trở nên hư huyễn. Không chỉ có bọn họ, giờ phút này tiểu nữ hài bên cạnh vậy mà cũng bắt đầu trở nên hư huyễn.
Nhìn thấy một màn này, Diệp Quan lộ vẻ mặt khiếp sợ:
- Chuyện này…
Vô Biên Chủ nhìn chòng chọc vào chân trời:
- Không thể thay đổi, nhân quả nơi này là không thể thay đổi, bọn họ nhất định phải chết, đi thôi, không thể nhúng tay nữa. Trên người ngươi không có thiên mệnh khí vận của cô cô ngươi gia thân, nếu ngươi can thiệp vào vận mệnh của bọn họ, phải gánh chịu nhân quả của bọn họ. Đi, nhất định phải đi...
Y lôi kéo Diệp Quan muốn cứng rắn dẫn hắn đi, nhưng Diệp Quan lại nhìn chòng chọc vào chân trời:
- Tiền bối, chuyện bất bình trên thế gian nhiều như sao trời, Diệp Quan ta không thể nào quản hết được. Nhưng chỉ cần ta gặp được, vậy thì không thể không quản, đây chính là trật tự đạo của Diệp Quan ta! Còn nữa...
Nói xong, trong mắt hắn ta hiện lên chiến ý vô cùng:
- Sớm muộn gì ta cũng phải đánh một trận với Vô Thượng Ý Chí này, hôm nay há có thể sợ đối phương? Thế gian nào có Vô Địch Đạo lùi bước? Nếu có nhân quả, không cần cô cô váy trắng, ta cũng gánh vác trên vai
Dứt lời, hắn ta hóa thành một đạo kiếm quang đi tới chân trời. Hắn ta phất tay áo lên, một bộ thần pháp xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
Quan Huyền Thần Minh Pháp!
Diệp Quan quan sát chân trời, cảm thụ được lực lượng khủng bố tràn ngập trong thiên địa, hắn lại không sợ hãi chút nào, hắn nhìn thẳng thiên địa:
- Diệt!
Ầm ầm!
Trong cơ thể hắn, từng đạo thần pháp đáng sợ phóng lên trời, những thần pháp kia như là màn nước treo ở giữa thiên địa.
Lúc này, tất cả thần pháp được khởi động.
Thần pháp treo ở trong thiên địa giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, từng cỗ lực lượng hủy diệt đáng sợ không ngừng trào ra từ trong đó, điên cuồng đối kháng với lực lượng thần bí trong thiên địa...
Toàn bộ chân trời đều bốc cháy lên, biến thành một biển lửa vô tận.
Phía dưới, những người trong trấn nhỏ không thể tin nhìn một màn phía chân trời này, đều ngây dại.
Tiểu nữ hài cũng trợn to mắt ngơ ngác nhìn về phía chân trời...
Mà lúc này, thân thể của mọi người phía dưới bắt đầu dần dần ngưng thực.
Diệp Quan cứng rắn chống đỡ toàn bộ lực lượng kia, nhưng đúng lúc này, thiên địa đột nhiên vỡ ra, một đạo thần lôi đen kịt rơi xuống thẳng tắp.
Nhìn thấy một màn này, đồng tử của Diệp Quan bỗng co rụt lại, lập tức gầm lên:
- Kiếm đến
Ông!
Một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng giữa thiên địa, tiếp theo, một thanh kiếm bay vào trong tay hắn.
Thanh Huyền Kiếm!
Diệp Quan phóng lên trời, cuốn theo vô số trật tự pháp hung hăng giết về phía đạo thần lôi màu đen kia, một kiếm này phách thiên mà đi, hung hăng chém lên trên đạo thần lôi kia.
Ầm ầm!
Đạo thần lôi màu đen kia ầm ầm nổ tung ra, nhưng sau một khắc, hơn mười đạo thần lôi màu đen từ sâu trong tinh không rơi xuống...
Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng thần bí từ trong thiên địa tràn ngập ra, ngay sau đó, mảnh thế giới này cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, thân thể tiểu nữ hài cùng với những người trong trấn nhỏ phía dưới bắt đầu trở nên hư huyễn một lần nữa.
Nhìn thấy một màn này, đồng tử của Diệp Quan đột nhiên co rụt lại, còn có một vị cường giả kinh khủng.
Đúng lúc này, Vô Biên Chủ đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, hắn ngẩng đầu nhìn vào sâu trong tinh không:
- Đây là kiếp... hẳn là Vạn Kiếp Chi Chủ mà mẹ ngươi từng nói tới trước đó, phần cuối của tất cả kiếp... ta đi chống đỡ những kiếp lôi này, ngươi đi chặt đứt nhân quả trên người những người bên dưới, dùng Thanh Huyền Kiếm của ngươi. Nếu chém không đứt, bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chúng ta phải lập tức đi, hiểu không?
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Vô Biên Chủ:
- Ngươi chống đỡ được?
Vô Biên Chủ nói:
- Ngươi cho ta mượn tháp dùng một lát
Diệp Quan trực tiếp đưa Tháp Nhỏ cho Vô Biên Chủ, sau đó xoay người phóng xuống phía dưới.
Vô Biên Chủ tay cầm Tháp Nhỏ:
- Tháp gia, làm phiền ngươi gánh vác một chút
Nói xong, y đột nhiên nắm Tháp Nhỏ ném mạnh về phía tinh không...
Tháp Nhỏ kinh hãi nói:
- Cmn, ngươi điên rồi?
Phía dưới, nhìn thấy Vô Biên Chủ ném Tháp Nhỏ ra ngoài khiêng, trong lòng Diệp Quan cũng giật mình, nhưng rất nhanh hắn liền kinh ngạc phát hiện ra, Tháp gia thật sự có thể gánh được những thần lôi màu đen kia...
Mẹ nó!
Đã đánh giá thấp Tháp gia rồi!