Có lẽ do căng thẳng, nó nhảy một cái, trực tiếp nhảy vào trong nồi sôi sùng sục bên cạnh...
Theo một tiếng hét thảm, gà giãy giụa một chút, sau đó coi như mất mạng.
Tiểu nữ hài: "..."
Diệp Quan: "..."
Tiểu nữ hài nhìn con gà đã không còn hơi thở, có chút không biết làm sao.
Đúng lúc này, Diệp Quan đột nhiên ho khan một tiếng.
Tiểu nữ hài lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Diệp Quan. Nàng đi đến trước mặt Diệp Quan, sợ hãi nói:
- Ngươi... Ngươi tỉnh rồi?
Diệp Quan gật đầu, hắn liếc nhìn bốn phía, hơi nghi hoặc hỏi:
- Nơi này là?
Tiểu nữ hài nói:
- Nơi này là Thạch Nguyên Trấn, ngươi...
Nói đến đây, vẻ mặt của nàng trở nên có chút cổ quái.
Diệp Quan nhìn tiểu nữ hài trước mặt, cười nói:
- Ta làm sao vậy?
Ngón tay nhỏ bé của tiểu nữ hài chỉ lên trời, nói:
- Ngươi là từ trên trời rơi xuống
Diệp Quan trầm mặc.
Mẹ nó!
Vô Biên đâu?
Diệp Quan quay đầu quét mắt nhìn bốn phía, rất nhanh, hắn thấy một người trên tường đá cách đó không xa, chính là Vô Biên Chủ, y khảm trên tường đá như đang xoạc chân.
Tiểu nữ hài nhìn theo ánh mắt Diệp Quan, lập tức giật mình:
- A, còn một người
Nói xong nàng muốn đi cứu, Diệp Quan kéo nàng:
- Không sao, để y ở trên đó thêm một chút
Tiểu nữ hài: "..."
Tiểu nữ hài vẫn đi kéo Vô Biên Chủ xuống. Nàng cẩn thận từng li từng tí vươn một ngón tay đặt dưới mũi Vô Biên Chủ, cảm nhận được hơi thở, lập tức thở phào nhẹ nhõm:
- Còn chưa chết
Diệp Quan đứng lên, hắn hoạt động cơ thể của mình một chút, cơ thể không có vấn đề, tu vi vẫn còn, nhưng...
Thế giới này không thích hợp!
Diệp Quan nhìn khắp bốn phía, hắn có thể xác định đây là một thế giới chân thật, nhưng hắn lại cảm thấy có chút không đúng, trong lúc nhất thời hắn cũng không thể nói được có điểm gì không đúng.
- Phát hiện ra rồi?
Lúc này, giọng nói của Vô Biên Chủ đột nhiên truyền đến từ một bên, y đi đường có chút quái dị, hiển nhiên là đau trứng.
Diệp Quan trầm giọng nói:
- Ngươi cảm nhận được không?
Vô Biên Chủ gật đầu:
- Chúng ta đã rơi vào thời đại kỷ nguyên thứ ba... Thiên Đạo của thế giới này... Không đúng, rất có thể Vô Thượng Ý Chí đã chú ý tới chúng ta
Diệp Quan ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, hắn không cảm nhận được gì, nhưng giống như trước đó, hắn cảm nhận được có một đôi mắt đang nhìn chăm chú vào mình.
Vô Biên Chủ nghiêm trọng nói:
- Chúng ta phải đi, rời khỏi nơi này
Diệp Quan gật đầu, trực giác nói cho hắn biết, nếu như hắn tiếp tục ở lại nơi này sẽ có chuyện không may.
Hai người muốn rời đi, Diệp Quan đột nhiên nhìn về phía tiểu nữ hài đang vặt lông gà cách đó không xa, Vô Biên Chủ nói:
- Đừng can thiệp vào nơi này, đi ngay đi
Diệp Quan hơi do dự, gật đầu. Ngay khi hai người định đi, đột nhiên, bên ngoài trấn truyền đến từng tiếng vó ngựa và tiếng hú.
Nghe được tiếng hú này, sắc mặt của tiểu nữ hài lập tức trắng bệch. Nàng vội vàng chạy đến cửa chính. Bên ngoài, một đám thổ phỉ đang đuổi theo một đám người. Những thổ phỉ kia quơ đại đao, điên cuồng cười lớn, thỉnh thoảng một đao hạ xuống, sẽ có một đầu lâu máu chảy đầm đìa bay ra ngoài.
Tiểu cô nương đột nhiên chạy ra ngoài, thất thanh kinh hãi nói:
- Cha, mẹ...
Diệp Quan thấy một màn này, lập tức ngừng lại, hắn nâng tay phải lên, Vô Biên Chủ đột nhiên kéo hắn:
- Không được, không thể can thiệp nơi này, ngươi có cảm nhận được không?
Diệp Quan không nói gì, hắn nhìn chằm chằm ngoài trấn. Khi tay phải của hắn chậm rãi nắm chặt, sâu trong nội tâm lại dâng lên một loại cảm giác không tốt.
Càng ngày càng gần!
Có một giọng nói vô cùng rõ ràng nói cho hắn biết, nếu ra tay, tất sẽ xảy ra đại sự.
Nơi này không phải tiểu thế giới của Thiên Đạo, nơi này là lãnh địa mà Vô Thượng Ý Chí cai trị... Hắn không thể muốn làm gì thì làm.
Vô Biên Chủ lộ vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng, t nhìn trong thiên địa, mặc dù cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng y cũng cảm giác được có thứ gì đó đang đến gần bọn hắn.
Ngoài trấn nhỏ, đám thổ phỉ điên cuồng đuổi theo những người phía trước. Bọn gã vung đại đao, mà những người bị bọn gã đuổi theo phía trước lại tuyệt vọng không gì sánh được. Bọn họ chạy như điên, khóc tuyệt vọng...
Tiểu nữ hài cũng vừa khóc vừa lao về phía cha mẹ của mình...
Đúng lúc này, một tên mã phỉ đột nhiên cầm theo một thanh đại đao chém về phía một người phụ nữ cách đó không xa.
Nhìn thấy một màn này, đôi mắt của tiểu nữ hài lập tức trợn trừng muốn nứt:
- Không... Mẹ...
Ngay khi đao của tên giặc cướp sắp rơi vào đầu người phụ nữ kia, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ phía sau tiểu nữ hài:
- Chết!
Vừa mới nói xong.
Xuy!
Xa xa, đầu của đám mã phỉ kia đồng thời phóng lên trời, máu tươi tung toé.
Tiểu nữ hài ngẩn ngơ, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Quan cách đó không xa