Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 4209 - Chương 4209: Không Bình Thường

Chương 4209: không bình thường Chương 4209: không bình thường

Đương nhiên Diệp Quan không thể tin được lời y nói. Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, trong lòng âm thầm đề phòng, chỉ cần tình huống không đúng, con bà nó, liền lập tức chuồn đi.

Mà trên đường đi, bọn hắn cũng không gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì, không bao lâu sau, bọn hắn đã gặp một khu vực lôi kiếp. Mà lần này, những kiếp lôi đó đều có màu tím, mạnh hơn không chỉ gấp mười lần so với lôi kiếp lần trước.

Tuy lực lượng của trận pháp vẫn còn, nhưng Diệp Quan vẫn phóng thích ra Vô Địch kiếm ý của mình bảo vệ thân thể mình.

Vô Biên Chủ cười nói:

- Không cần lo lắng, chỉ là lôi kiếp mà thôi...

Trong lúc nói chuyện, bọn hắn tiến vào khu vực lôi kiếp, vô số thần lôi màu tím trút xuống trên trận pháp hộ thuẫn của bọn hắn, chỉ trong nháy mắt, trận pháp hộ thuẫn kia đã trực tiếp xuất hiện vết rạn.

Sắc mặt của Vô Biên Chủ lập tức thay đổi:

- Cmn, nơi này không bình thường

Ầm ầm!

Hộ thuẫn của hai người trực tiếp nổ tung, hóa thành vô tận mảnh vỡ.

Diệp Quan đã sớm chuẩn bị, Vô Địch kiếm ý trong cơ thể hắn phóng lên trời, vậy mà cứng rắn giết ra một con đường trong lôi kiếp kia. Nhưng chỉ trong nháy mắt, vô số lôi kiếp lại dâng trào đến, muốn nhấn chìm hắn và Vô Biên Chủ.

Diệp Quan đột nhiên trợn mắt nói:

- Ngự!

Oanh!

Trong chốc lát, hàng vạn hàng ngàn luật pháp từ trong cơ thể hắn tuôn ra, những luật pháp kia tựa như một tấm chắn bảo vệ xung quanh hắn và Vô Biên Chủ. Vô số đạo lôi điện màu tím không ngừng đánh xuống, tấm chắn pháp luật bắt đầu kịch liệt rung động, mà sắc mặt của Diệp Quan cũng trở nên tái nhợt với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Diệp Quan thúc giục trật tự pháp của mình, hắn dẫn theo Vô Biên Chủ phóng về phía xa, nhất định phải mau chóng lao ra khỏi khu vực lôi kiếp này.

Vô Biên Chủ cũng không nhàn rỗi, y đang cố gắng duy trì đường hầm thời không xung quanh. Bởi vì lực lượng của Diệp Quan và những lôi kiếp kia thật sự quá cường đại, suýt chút nữa đã đánh sập đường hầm thời không ở nơi này. Nếu đường hầm thời không bị vỡ nát, rất có khả năng bọn hắn sẽ rơi vào trong dòng chảy năm tháng hỗn loạn.

Hai người liên thủ, nhưng ngay khi bọn hắn muốn xông ra khu vực lôi kiếp kia, một đạo thần lôi màu đen đột nhiên phá vỡ thời không, giáng xuống từ trên trời.

Theo đạo thần lôi màu đen này xuất hiện, sắc mặt của Vô Biên Chủ kịch biến:

- Mẹ kiếp! Đây là mệnh kiếp chi lôi... Sao có thể xuất hiện ở đây, mẹ nó, có người đang chơi chúng ta...

Theo đạo thần lôi màu đen kia rơi xuống, mặc dù Trật Tự Pháp của Diệp Quan chống đỡ được, nhưng thời không bốn phía vào thời khắc này cũng triệt để sụp đổ.

Hai người trực tiếp rơi xuống, tiến vào trong một mảnh tối đen Vô Biên.

Diệp Quan nắm chặt hai tay, thần pháp không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể hắn, chống lại đạo thần lôi màu đen kia. Nhưng giờ khắc này, hắn cảm thấy xung quanh có vô số lực lượng đang oanh kích hắn...

Vô Biên Chủ thì ôm chặt lấy hắn...

Mẹ kiếp!

Diệp Quan run giọng nói:

- Đại ca, ngươi ra tay đi!

Vừa dứt lời, lại một đạo thần lôi màu đen rơi xuống.

Ầm ầm!

Diệp Quan và Vô Biên Chủ trực tiếp chìm vào sâu trong bóng tối...

Mà ngay khi đạo thần lôi thứ ba đánh về phía Diệp Quan và Vô Biên Chủ, đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ mảnh thời không này:

- Toái!

Oanh!

Đạo thần lôi màu đen kia lập tức nổ tung, hóa thành hư vô.

...

Không biết qua bao lâu, Diệp Quan chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng mê man, tựa như đổ chì. Hắn mở bừng hai mắt, lúc này, hắn đang ở trong một tiểu viện, nằm trên một cái ghế dựa, toàn thân mềm nhũn. Mà cách đó không xa, một tiểu nữ hài khoảng bảy tám tuổi cầm trong tay một thanh dao phay đứng trước bệ đá, trên bệ đá là một con gà trống lớn bị trói gô.

Hai tay tiểu nữ hài cầm dao phay, nàng căng thẳng nhìn chằm chằm con gà trống lớn kia, toàn bộ thân thể đều đang run rẩy.

Bên cạnh còn có một lò lửa nhỏ, trên lò lửa đang đun nước, nước đã sôi trào, hiển nhiên là chuẩn bị cho con gà kia.

Tiểu cô nương nhìn thoáng qua nước sôi trào kia, nàng hít một hơi thật sâu, sau đó lấy dũng khí chém xuống một đao, nhưng khi đao sắp chém vào đầu gà, nàng lại ngừng lại, nàng khẩn trương không thôi, chân cũng run lên.

Một lát sau, nàng lại hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí lần nữa, sau đó giơ dao phay lên cao, rồi bổ mạnh xuống, nhưng mà, khi dao phay sắp tiếp xúc với đầu gà kia thì lại ngừng lại...

Gà: "..."

Cảm giác của gà còn căng thẳng hơn cả nàng... Ban đầu nó còn muốn giãy giụa một chút, nhưng hiện tại, nó chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, quá dọa người.

Đúng lúc này, tiểu nữ hài đột nhiên buông đao xuống, ngồi xổm xuống, dùng hai tay ôm mặt, khóc ròng nói:

- Không ăn, không ăn...

Sau khi tiểu nữ hài khóc, nàng cởi trói cho gà, gà lấy lại được cơ hội tái sinh liền nhảy khỏi bệ đá.

Bình Luận (0)
Comment