Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 4220 - Chương 4220: Thì Ra Là Như Vậy

Chương 4220: Thì ra là như vậy Chương 4220: Thì ra là như vậy

Diệp Quan thuận lợi đi qua khu vực lôi kiếp kia. Hắn đi được một đoạn, hình ảnh đường hầm thời không bốn phía có chút mơ hồ, giống như một mảnh tinh hà sáng chói, còn có mấy viên tinh cầu khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc...

Vì sao lại có cảm giác quen thuộc?

Diệp Quan nghi hoặc, hắn cố gắng nhìn rõ hơn một chút, nhưng những hình ảnh kia lại càng ngày càng mơ hồ.

Hắn đi về phía trước, mà đi một hồi, hắn phát mộng.

Tuế Nguyệt Thông Đạo trước mắt đã đứt.

Phía trước không còn đường!

Diệp Quan có chút ngây ngốc nhìn trước mắt, trước mắt hắn đã không còn đường, chỉ có một mảnh hư vô xám xịt, cái gì cũng không có.

Mặt mũi Diệp Quan tràn đầy nghi hoặc, chẳng lẽ căn bản không có thời đại Tiền Cổ nào?

Hay là nói... Toàn bộ thời đại Tiền Cổ đều đã bị xóa bỏ hoàn toàn!

Diệp Quan đứng tại chỗ, trầm mặc không nói. Hắn không ngờ nơi này lại không có đường đi, trực giác nói cho hắn biết, nơi này không phải điểm cuối của tuế nguyệt, thời đại Tiền Cổ chắc chắn có tồn tại, nhưng có lẽ đã bị xóa bỏ.

Trực tiếp xóa bỏ ấn ký một thời đại...

Diệp Quan nhìn thật sâu mảnh địa phương hư vô trước mặt, sau đó xoay người rời đi. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói nghe vô cùng mỏi mệt đột nhiên vang lên từ mảnh địa phương hư vô kia:

- Cuối cùng ngươi cũng đến!

Diệp Quan híp mắt lại, hắn dừng bước, xoay người nhìn về phía mảnh hư vô kia, nhưng không nhìn thấy gì.

Diệp Quan hỏi:

- Các hạ là?

Giọng nói kia vẫn tỏ ra rất mỏi mệt, còn có một tia bi thương:

- Ngươi có từng nghĩ, có lẽ, làm Kháo Sơn Hoàng cũng rất tốt

Diệp Quan nhìn chòng chọc vào mảnh hư vô kia:

- Ngươi biết ta... Rốt cuộc ngươi là ai!

Giọng nói kia lại nói:

- Thật sự... có lẽ làm Kháo Sơn Hoàng, cũng không tệ...

Diệp Quan nhìn chằm chằm mảnh hư vô kia một lát rồi nói:

- Đó không phải con đường của ta, ta muốn đi ra con đường của mình...

Giọng nói kia trầm mặc một lát, ôn hoà nói:

- Ngươi rất ưu tú...

Giọng nói càng ngày càng xa.

Nhìn thấy đối phương muốn đi, Diệp Quan vội nói:

- Ngươi là ai, có phải người thân của ta không...

Nhưng mà, không có bất kỳ đáp lại nào, tiếng bước chân kia càng ngày càng xa...

Diệp Quan muốn đi qua, nhưng lại kinh hãi phát hiện ra, khi hắn bước ra một bước kia, cả người đều bắt đầu tan biến.

Giờ khắc này, Vô Địch kiếm ý và Trật Tự kiếm ý của hắn đều đang bắt đầu tan biến!

Diệp Quan vội vàng lui về phía sau, hắn kinh hãi nhìn mảnh thế giới hư vô trước mắt, dường như nghĩ đến điều gì. Hắn mở lòng bàn tay ra, Thanh Huyền Kiếm xuất hiện trong tay hắn, cầm Thanh Huyền Kiếm đưa vào mảnh thế giới hư vô kia, mà một màn kinh khủng xuất hiện, Thanh Huyền Kiếm trong tay hắn vậy mà đang tan biến từng chút từng chút một...

Diệp Quan ngây người.

Diệp Quan không thể tin được nhìn một màn trước mắt này, hắn vội vàng thu Thanh Huyền Kiếm lại, ánh mắt khiếp sợ.

Hắn lại nhìn về phía thế giới hư vô trước mắt, trong mắt tràn ngập nghi hoặc, đây rốt cuộc là tồn tại gì?

Tháp Nhỏ đột nhiên nói:

- Để ta thử xem

Diệp Quan do dự một chút, sau đó nói:

- Tháp gia ngươi xác định?

Tháp Nhỏ nói:

- Ừm.

Diệp Quan lấy Tháp gia ra đưa tới, mà rất nhanh, Tháp gia cũng bắt đầu tan biến từng chút một.

- Đậu xanh!

Bản thể Tháp gia vội vàng rụt trở về:

- Mẹ kiếp...

Diệp Quan quan sát thế giới hư vô trước mắt, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc:

- Đây rốt cuộc là nơi nào...

Tháp Nhỏ run giọng nói:

- Móa nó, ta lại lạc hậu rồi.

Tiểu Hồn đột nhiên bi thương nói:

- Không ngờ ta và Tháp gia cùng một cấp bậc

Tháp Nhỏ: "..."

Tiểu hồn cười hì hì:

- Tháp gia, ý của ta là, hiện tại chúng ta gặp khó rồi

Tháp Nhỏ nhỏ giọng thở dài:

- Quá khó khăn

Diệp Quan nghiêm trọng nói:

- Nơi này không bình thường...

Nói xong, hắn chậm rãi đưa tay của mình tới. Khi tay hắn vươn vào trong mảnh thế giới hư vô kia, tay phải lập tức biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Điều kinh khủng nhất là, Phong Ma huyết mạch và Phàm Nhân huyết mạch của hắn vào thời khắc này đều đang tan biến.

Diệp Quan thu tay về, tay của hắn lập tức khôi phục bình thường.

Diệp Quan nhìn chằm chằm thế giới hư vô kia, trầm tư không nói, không biết nghĩ đến điều gì, đồng tử của hắn bỗng nhiên co lại thành hình mũi kim.

Vì vậy, hắn lại đưa tay vào trong thế giới hư vô kia, rồi cứ như vậy nhìn chằm chằm tay mình tan biến từng chút từng chút...

Mà ngay khi ngón tay sắp triệt để tan biến, hắn thu tay về.

Hắn nhìn ngón tay của mình, lẩm bẩm nói:

- Thì ra là vậy... Thì ra là như vậy...

Tháp Nhỏ nói:

- Cái gì?

Diệp Quan đang muốn nói chuyện ——

Ầm ầm!

Đúng lúc này, khu vực lôi kiếp sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh kinh khủng, Diệp Quan xoay người nhìn lại, khu vực lôi kiếp phía sau lưng, từng cỗ khí tức đáng sợ không ngừng bộc phát ra.

Bình Luận (0)
Comment