Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 4227 - Chương 4227: Mắng

Chương 4227: mắng Chương 4227: mắng

Nam tử mặc đạo bào trầm mặc một lát, nói:

- Nha đầu, ta và ngươi vốn vô duyên, nhưng vì ngươi thiện tâm, lúc ấy ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, cho nên thu ngươi làm đệ tử. Lúc ấy ta chỉ muốn ngươi có thể có sức tự vệ ở Hệ Ngân Hà, lăn lộn tốt hơn một chút, nhưng hiện tại... Nói chung, ngươi phải nhớ kỹ lời tiếp theo của ta

Thúc Mệnh lộ vẻ mặt nghi hoặc:

- Sư phụ, người...

Nam tử mặc đạo bào trực tiếp ngắt lời nàng:

- Thứ nhất, đừng tính người kia nữa... Cũng chính là mệnh cách của người mà Chân tỷ của ngươi đợi. Sở dĩ lần này ngươi có thể sống sót, một nửa nguyên nhân là vì ngươi không có ác ý, là hành động thiện tâm, còn một nửa nguyên nhân là vì vị Chân tỷ kia của ngươi... Tóm lại, ngươi có thể sống sót, tất cả đều là vì thiện niệm của người khác

Thúc Mệnh sững sờ.

Nam tử mặc đạo bào tiếp tục nói:

- Đương nhiên, sư phụ biết, ngươi mới vừa tiếp xúc với đạo này, rất nhiều thứ đều xa lạ với ngươi. Hiện tại, ta sẽ dạy ngươi bài học đầu tiên. Nhớ kỹ, nhất định phải có lòng kính nể với mệnh cách và nhân quả của bất kỳ người nào, bởi vì ngươi tính toán càng nhiều, nhân quả mà bản thân dính vào cũng sẽ càng nhiều... Còn nữa, vĩnh viễn không thể tính mạng của mình. Vĩnh viễn!

Thúc Mệnh khó hiểu nhìn nam tử mặc đạo bào:

- Vì sao?

Nam tử mặc đạo bào trầm giọng nói:

- Kẻ đoán mệnh tính mạng của mình, sẽ lâm vào một vòng tuần hoàn nhân quả vĩnh viễn không có điểm cuối, chuyện này, sau này ngươi sẽ từ từ hiểu. Còn nữa, không nên tùy tiện đi can thiệp nhân quả của người khác, bởi vì trong rất nhiều trường hợp thực lực của ngươi không đủ, ngươi can thiệp nhân quả của người khác, sẽ phải thừa nhận nhân quả của người khác... Nói một cách đơn giản, thiên cơ không thể dễ dàng tiết lộ, hoặc là nói, chỉ tiết lộ cho những người đáng được tiết lộ, còn những người không đáng, cứ để họ tự sinh tự diệt, hiểu không?

Thúc Mệnh tuy nghe không hiểu lắm, nhưng gật đầu, bởi vì nàng biết, sư phụ là muốn tốt cho nàng.

Nam tử mặc đạo bào gật gật đầu:

- Bản 'Đại Đạo Mệnh Thuật' ta đưa cho ngươi, bên trong không chỉ có phép bói toán, còn có một số đạo pháp thuật, bình thường ngươi cũng cần tu luyện nhiều hơn, người đoán mệnh nếu chỉ biết đoán mệnh, không biết đánh nhau, đó là không có tiền đồ, hiểu không?

Thúc Mệnh gật đầu:

- Vâng.

Nam tử mặc đạo bào mỉm cười:

- Bây giờ ngươi đã xuất sư, đi đi

Thúc Mệnh do dự một chút, sau đó nói:

- Sư phụ, chúng ta còn gặp lại không?

Nam tử mặc đạo bào cười nói:

- Không cưỡng cầu

Thúc Mệnh trầm mặc một lúc, nàng đột nhiên quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái với nam tử mặc đạo bào, sau đó đứng dậy rời đi.

Nam tử mặc đạo bào nhìn Thúc Mệnh rời đi:

- Nha đầu, sư phụ cũng không biết chuyện này đối với ngươi là chuyện tốt hay chuyện xấu... Chỉ là, chỉ cần ngươi có thể giữ vững sơ tâm, vẫn luôn thiện tâm, sư phụ tin tưởng, ngươi có thể có hồi báo tốt

Đúng lúc này, một nam tử đi vào đại điện.

Người tới chính là Vô Biên Chủ.

Vô Biên Chủ kẹp một điếu xì gà, tay phải cầm một bình rượu, y cười nói:

- Đã lâu không gặp

Nam tử mặc đạo bào nhìn Vô Biên Chủ:

- Còn nhớ lời ta đã nói với ngươi trước đây không?

Vô Biên Chủ nói:

- Chỉ cần ta không chọn sai, sẽ có một kết cục tốt, đúng không?

Nam tử mặc đạo bào gật đầu:

- Bây giờ ngươi đã lựa chọn Dương gia...

Nói đến đây, nam tử mặc đạo đi tới bên cạnh Vô Biên Chủ, cầm bình rượu trong tay Vô Biên Chủ uống một ngụm, sau đó nói:

- Bằng hữu của ta không nhiều, ngươi tính là một, cho nên... Ta cho ngươi một cơ hội chọn lại một lần nữa.

Chọn lại một lần nữa.

Vô Biên Chủ hít một hơi xì gà, cười nói:

- Ngươi biết đáp án rồi đấy.

Chủ nhân Đại Đạo Bút nói:

- Lựa chọn Dương gia là vì Thiên Mệnh?

Vô Biên Chủ lắc đầu:

- Vì huynh đệ ta!

Nghe Vô Biên Chủ nói, chủ nhân Đại Đạo Bút gật đầu, không nói gì nữa. Y biết, đối phương sẽ không thay đổi chủ ý, giống như y sẽ không thay đổi chủ ý.

Vô Biên Chủ nhìn chủ nhân Đại Đạo Bút:

- Ta cũng không khuyên ngươi cái gì, bởi vì ta biết, ngươi sẽ không thay đổi. Lần này ta tới tìm ngươi chỉ đơn thuần là muốn tìm ngươi uống rượu. Sau khi uống xong, chúng ta vẫn là bằng hữu, nhưng đánh nhau thì vẫn cứ đánh

Chủ nhân Đại Đạo Bút gật đầu:

- Được

Hai người ngồi trong đại điện uống, rượu tất nhiên là Vô Biên Chủ mang đến. Y mang đến rất nhiều rất nhiều rượu, đêm nay muốn say một trận.

Chủ nhân Đại Đạo Bút là không có tu vi, mà Vô Biên Chủ cũng không vận dụng tu vi áp chế cảm giác say, bởi vậy, chỉ chốc lát sau hai người đã uống say khướt.

Vô Biên Chủ đột nhiên há miệng mắng to:

- Ngươi thật ngu xuẩn, Diệp Quan có gì không tốt chứ? Tuổi còn trẻ vậy, đã làm được như thế. Ngươi cứ phải nhằm vào hắn làm gì?

Bình Luận (0)
Comment