- Ngươi tự hỏi mình xem, ngươi đánh lại được ông nội hắn không? Ngươi đánh lại được đại bá hắn không? Ngươi đánh lại được cô cô hắn không? Ngươi đánh không lại! Ngươi ai cũng đánh không lại, sao không đầu hàng đi! Dương gia cũng đâu có nhất định phải giết ngươi...
Trước những lời chửi bới của Vô Biên Chủ, chủ nhân Đại Đạo Bút chỉ cười cười, không nói gì.
Vô Biên Chủ thấy y cười, lập tức nổi trận lôi đình, lại mắng tiếp:
- Ngươi cười cái lông. Đại ca, ngươi đánh không lại thiên mệnh váy trắng! Nữ nhân kia chỉ cần động thủ, bất kể ngươi có ý nghĩ và kế hoạch gì, ngươi đều phải chết!
Chủ nhân Đại Đạo Bút vẫn không nói gì, chỉ cầm một bình rượu uống.
Vô Biên Chủ đột nhiên xông lên đấm một cú vào mũi chủ nhân Đại Đạo Bút, ngã xuống đất, máu tươi chảy ròng ròng.
- Đậu xanh!
Chủ nhân Đại Đạo Bút cả giận nói:
- Con mẹ nó ngươi điên rồi
Vô Biên Chủ nắm lấy cổ áo y, nghiêm túc nói:
- Ngươi nói thật đi, ngươi làm tất cả những chuyện này, thực ra là vì đứng về phía Dương gia... Có đảo ngược, có đảo ngược lớn, có đúng không?
Chủ nhân Đại Đạo Bút lắc đầu.
Vô Biên Chủ lại cho y một cú nữa vào mặt.
Ầm!
Trong nháy mắt, máu mũi của chủ nhân Đại Đạo Bút phun ra.
- Đậu xanh rau má!
Chủ nhân Đại Đạo Bút cũng đấm một quyền về phía Vô Biên Chủ:
- Con mẹ nó, ngươi phát điên cái gì...
Rất nhanh, hai người đấm qua đấm lại, cả hai đều bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Qua một hồi lâu, hai người nằm trên mặt đất.
Ai cũng không nói gì.
Qua một hồi, Vô Biên Chủ ngồi dậy:
- Đi rửa chân đi
Chủ nhân Đại Đạo Bút tức giận nói:
- Không có tiền
Vô Biên Chủ nói:
- Ngươi có thể nợ, sau này... Sau này ngươi trả lại ta
Sau này...
Chủ nhân Đại Đạo Bút nhìn thoáng qua Vô Biên Chủ, không nói gì.
Vô Biên Chủ nói:
- Đi thôi
Hai người cứ như vậy đi ra phía ngoài, mặt mũi bầm dập, trên mặt còn dính máu.
Trên đường đi, chủ nhân Đại Đạo Bút nói:
- Tên khốn kiếp kia có đến tìm ta không?
Vô Biên Chủ nói:
- Ngươi sợ hắn giết ngươi?
Lúc này, chủ nhân Đại Đạo Bút nói:
- Sao có thể sợ? Ta sợ ai? Nói đùa!
Nói xong, y dừng một chút, lại nói:
- Tên khốn kiếp này còn trẻ, làm việc khá lỗ mãng, tính cách không tốt, ngươi phải khuyên nhủ hắn nhiều hơn, bạo lực là không giải quyết được vấn đề... Bảo hắn đừng tới tìm ta...
Vô Biên Chủ nói:
- Hắn nói, hắn muốn tới tìm ngươi
- Mẹ nó!
Chủ nhân Đại Đạo Bút vội la lên:
- Hắn tìm ta làm gì? Ta đã như vậy, hắn còn muốn tìm ta...
Vô Biên Chủ nói:
- Ngươi đừng sợ, hắn là người đọc sách, bình thường sẽ không động thủ
Chủ nhân Đại Đạo Bút: "..."
...
Sáng sớm.
Diệp Quan tỉnh dậy, hắn mở hai mắt ra, Từ Chân đã không còn trong chăn.
Hắn ngồi dậy vươn vai, phải nói là đã rất lâu rồi hắn mới được ngủ ngon như vậy.
Đối với người tu luyện, ngủ tất nhiên là một việc dư thừa, nhưng hắn đột nhiên phát hiện ra, cảm giác này thực ra khá tốt.
- Dậy rồi à?
Giọng nói của Từ Chân đột nhiên truyền đến.
Diệp Quan ngẩng đầu nhìn, Từ Chân bưng một tô mì tôm đi tới, nàng không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Mới sáng sớm đã thấy cảnh này, ai có thể nhịn được?
Mạch máu Diệp Quan trong nháy mắt bành trướng lên.
Từ Chân đưa tô mì tới trước mặt hắn, mỉm cười nói:
- Ăn đi
Diệp Quan nhận lấy tô mì, hắn liếc nhìn ra ngoài, cười nói:
- Ta ngủ thật lâu... Mặt trời cũng đã mọc rồi
Từ Chân ngồi trước mặt hắn:
- Tối qua, ta cố gắng nghĩ về những chuyện trước kia của chúng ta, nhưng ta chẳng nhớ được gì cả
Diệp Quan trầm mặc.
Từ Chân lại nói:
- Nhưng ta biết, ngươi chắc chắn là người rất thân với ta
Diệp Quan nắm tay nàng, nhẹ giọng nói:
- Không nhớ ra, vậy đừng nghĩ nữa
Từ Chân nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quan bắt đầu ăn mì, giống như hôm qua, hắn thuần thục ăn sạch.
Sau khi ăn xong, Từ Chân đột nhiên nói:
- Khi nào đi?
Diệp Quan nói:
- Ngày mai
Từ Chân gật đầu, không nói gì.
Diệp Quan nói:
- Chúng ta đi cùng nhau
Từ Chân cũng không hỏi đi đâu, chỉ gật đầu.
Diệp Quan đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một quyển sách trên bàn sách cách đó không xa bay vào trong tay hắn, hắn đang muốn mở ra xem, Từ Chân đột nhiên ngăn cản hắn:
- Không được xem
Diệp Quan nhìn Từ Chân, Từ Chân cười nói:
- Thiếu nhi không nên
Diệp Quan nói:
- Vậy ta rất thích
Nói xong, hắn mở ra xem, vừa lật ra không khỏi thầm hô, không chỉ có nội dung bùng nổ, còn có tranh minh hoạ... tranh minh hoạ kia giống như được chụp, quả thực là sống động như thật, khiến người ta khó tự chủ.
Diệp Quan nhìn về phía Từ Chân, trên mặt Từ Chân nở nụ cười rất tự nhiên, không hề có chút ngượng ngùng nào.
Diệp Quan chân thành nói:
- Vẽ thật đẹp
Từ Chân hé miệng cười, không nói gì.
Diệp Quan khép quyển sách lại, sau đó lật đến trang cuối cùng:
- Còn chưa viết xong