Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 4229 - Chương 4229: Mì Trường Thọ

Chương 4229: Mì trường thọ Chương 4229: Mì trường thọ

Từ Chân gật đầu:

- Vẫn còn thiếu một cái kết

Diệp Quan gật đầu, hắn nhìn ra ngoài, cười nói:

- Không thể lại nằm ỳ nữa

Nói xong, hắn nhìn về phía Từ Chân:

- Chân tỷ, ta muốn mặc quần áo. Ngươi có muốn tránh đi một chút không?

Từ Chân cầm lấy quần áo của hắn, sau đó nói:

- Ta mặc giúp ngươi

Diệp Quan nhìn nàng, không nói gì.

Từ Chân kéo hắn dậy, rồi bắt đầu mặc quần áo cho hắn, nàng mặc rất nghiêm túc, cũng rất tự nhiên, giống như vợ đối xử với chồng vậy.

Không bao lâu sau, Diệp Quan mặc xong quần áo, tóc dài xõa vai, mặc một bộ huyền bào, tuấn tú vô cùng.

Từ Chân nhìn hắn, mỉm cười nói:

- Rất đẹp trai

Diệp Quan đột nhiên cởi khăn tắm của nàng, trong nháy mắt, thân thể tuyệt mỹ tuyệt trần xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Từ Chân cũng không ngăn cản, cứ thế nhìn hắn.

Diệp Quan mỉm cười nói:

- Ta cũng phải mặc giúp ngươi, như vậy mới công bằng

Hắn mặc cũng rất nghiêm túc, đương nhiên, không tự nhiên, nhưng lại rất cẩn thận, còn hơi chậm...

Rất nhanh, Diệp Quan đã mặc một bộ váy trắng như tuyết cho nàng. Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi Từ Chân, sau đó cười nói:

- Thật đẹp

Từ Chân nhoẻn miệng cười.

Hai canh giờ sau.

Hai người đi đến nơi họ từng đến, Miêu trại ở Tây Giang.

Lúc họ đến, chính là lúc xế chiều, hôm nay trời đổ mưa, bởi vậy, lúc này cũng không nóng bức, nhiệt độ vừa phải.

Người tới du lịch cũng không ít, sau khi tiến vào Miêu trại, có thể thấy một số nữ tử mặc Miêu phục, phần lớn đều là một số nữ tử trẻ tuổi.

Đúng lúc này, một nữ tử ăn mặc thời thượng đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Quan và Từ Chân. Nàng mỉm cười nói:

- Xin lỗi, làm phiền hai vị một chút, ta là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp của tạp chí, ta... có thể chụp cho hai vị một tấm ảnh được không?

Diệp Quan và Từ Chân nhìn nhau, hắn cười nói:

- Được!

Nữ tử vui mừng khôn xiết, nàng vội vàng lấy máy ảnh ra, rồi lùi lại cách đó không xa bắt đầu chụp ảnh cho Diệp Quan và Từ Chân. Nàng chụp liên tiếp mấy tấm, nàng vốn muốn để Diệp Quan và Từ Chân phối hợp tạo dáng, nhưng lời này nàng không dám nói.

Sau khi chụp liên tiếp mấy tấm, nữ tử cười nói:

- Cảm ơn, đã xong rồi

Diệp Quan và Từ Chân gật đầu, sau đó đi về phía xa.

Nhìn hai người rời đi, nữ tử tán thưởng:

- Đúng là nhân vật như thần tiên...

Nói xong, nàng cúi đầu nhìn về phía máy ảnh, muốn xem lại mấy tấm ảnh vừa chụp, nhưng nàng lại ngây dại.

Tất cả các bức ảnh vừa đều trống không...

...

Hai người đi dọc theo con đường, kiến trúc nơi này cực kỳ đặc sắc, từng ngôi nhà treo xây trên lưng chừng núi, hơn ngàn ngôi nhà treo nhấp nhô biến hóa theo địa hình, núi non trùng điệp, một con sông chảy xuyên qua thôn, chia Miêu trại Tây Giang thành hai nửa.

Trên đường đi, Từ Chân quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, hỏi:

- Tại sao ngươi lại muốn đến đây?

Diệp Quan mỉm cười nói:

- Muốn đến xem lại

Từ Chân gật đầu.

Diệp Quan dẫn Từ Chân đi dạo khắp nơi, bọn họ giống như đôi tình nhân mới yêu, nói chuyện không ngừng, nhưng đều không nói về chuyện tu luyện.

Hơn nữa, phần lớn thời gian, Diệp Quan đều lắng nghe, nghe Từ Chân nói về chuyện Hệ Ngân Hà.

Mà hắn cũng sẽ trò chuyện một số chuyện ở bên ngoài, nhưng đều là chuyện tốt.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến buổi tối, Diệp Quan dẫn Từ Chân đến một tửu lâu, chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, cười nói:

- Ngươi chờ một chút

Nói xong, hắn đứng dậy đi tới phòng bếp tửu lâu, một đầu bếp dáng người mập mạp lập tức đi tới:

- Ngươi muốn làm gì?

Diệp Quan cười nói:

- Ta muốn đích thân làm mấy món ăn

Đầu bếp mập mạp kia cho rằng mình nghe lầm:

- Ngươi muốn tự mình nấu ăn?

Diệp Quan gật đầu.

Đầu bếp mập trợn mắt nói:

- Có phải ngươi muốn kiếm chuyện không?

Diệp Quan đột nhiên lấy ra một xấp tiền dày cộp đặt trước mặt đầu bếp mập mạp:

- Có thể chứ?

Đầu bếp mập mạp nhìn xấp tiền dày cộp, trực tiếp ngây người, chừng đó xấp xỉ 5 năm tiền lương.

Đầu bếp mập mạp nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng thu hồi xấp tiền kia, trên mặt lập tức nở nụ cười:

- Đại ca... Hiện tại phòng bếp là của ngươi

- Cảm ơn!

Diệp Quan mỉm cười, sau đó đi đến trước lò lửa, hắn không dùng nguyên liệu nấu ăn trong bếp mà lấy thẳng từ trong tháp nhỏ ra.

Hắn làm rất nhanh, không đến nửa giờ đã làm xong, bởi vì hắn chỉ làm một tô mì, một tô mì tôm...

Phía trên có một quả trứng chần nước sôi!

Sau khi làm xong, hắn bưng tô mì đi tới trước mặt Từ Chân, Từ Chân liếc nhìn tô mì:

- Mì trường thọ... Sao ngươi biết hôm nay là sinh nhật của ta?

Diệp Quan cười nói:

- Ngươi đã từng nói với ta

Từ Chân nhìn hắn:

- Thật sao?

Diệp Quan gật đầu:

- Đương nhiên

Từ Chân gật đầu, cầm đũa gắp vài sợi mì cho vào miệng. Một lát sau, nàng giơ ngón tay cái lên:

- Ngon, ngươi dứt khoát đừng đi, sau này ở lại đây nấu mì cho ta ăn... Được không?

Bình Luận (0)
Comment