Diệp Quan mỉm cười nói:
- Sau này có được không?
Từ Chân liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, tiếp tục ăn mì.
Chỉ chốc lát, Từ Chân đột nhiên lấy một đôi đũa đưa cho hắn:
- Mì trường thọ, cùng ăn, cùng trường thọ
Diệp Quan không từ chối, gật đầu:
- Được
Hắn nhận đũa, cứ như vậy, hai người cùng ăn bát mì trường thọ, trứng cũng chia đôi.
Sau khi ăn xong, Diệp Quan kéo Từ Chân đi ra ngoài tửu lâu. Hắn búng tay một cái, trong toàn bộ Miêu trại Tây Giang bốc lên từng đợt pháo hoa, bầu trời lập tức rực rỡ. Mà trên bầu trời rực rỡ đó, bốn chữ lớn nổi lên: Sinh nhật vui vẻ. Sau khi chữ biến mất, một khuôn mặt tuyệt mỹ được tạo thành từ vô số hoa lửa, chính là Từ Chân.
Diệp Quan nắm tay Từ Chân, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia, mỉm cười nói:
- Chân tỷ, tỷ thật đẹp
Từ Chân có chút ngơ ngác nhìn về phía chân trời, đột nhiên, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, nhoẻn miệng cười:
- Ta rất thích
Diệp Quan nở nụ cười.
Đêm khuya.
Diệp Quan ôm Từ Chân lên giường, hắn nhẹ nhàng đặt Từ Chân lên giường, sau đó đắp chăn cho nàng. Tay phải hắn khẽ run lên, một luồng sức mạnh thần bí bao phủ Từ Chân, khiến Từ Chân lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.
Diệp Quan cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi nàng:
- Chân tỷ... Ta đi đây
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Mà trong nháy mắt khi hắn rời khỏi phòng, Từ Chân đột nhiên mở hai mắt ra.
...
Ở bên ngoài, Diệp Quan đi đến một quán ăn nhỏ bên đường. Hắn gọi hai món ăn và một bình rượu, lại thêm hai cái ly. Hắn lấy Tháp Nhỏ ra đặt lên bàn, đổ đầy ly, sau đó đặt trước mặt Tháp gia.
Tháp Nhỏ nói:
- Ta không uống rượu...
Diệp Quan cười cười.
Tháp Nhỏ nói:
- Ngươi có thể giúp nàng khôi phục ký ức...
Diệp Quan lắc đầu:
- Ta nợ nàng... Đã đủ nhiều
Tháp Nhỏ trầm mặc.
Diệp Quan nói:
- Tháp gia, ta kính ngươi một ly
Tháp Nhỏ vừa định nói gì, Diệp Quan đột nhiên nói:
- Tháp gia, những năm gần đây ngươi theo ta, giúp ta nhiều như vậy, hình như ta chưa từng nói cảm ơn với ngươi... Nói cảm ơn hình như cũng không có ý nghĩa gì, Tháp gia, để ta dập đầu cho ngươi một cái
Nói xong, hắn vậy mà thật sự đứng dậy, sau đó quỳ xuống, cung kính dập đầu với Tháp gia.
- Đậu xanh!
Tháp Nhỏ lập tức nhảy dựng lên:
- Tiểu tử ngươi làm cái gì vậy? Ngươi... Ngươi đừng như vậy...
Diệp Quan đứng dậy, lòng bàn tay mở ra, Tháp Nhỏ bay vào trong tay hắn, sau một khắc, Tháp Nhỏ kinh hãi nói:
- Tiểu tử ngươi phong ấn ta... Ngươi muốn làm gì?
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Tháp gia, ngươi chăm sóc nhà chúng ta ba đời rồi, cũng nên hưởng phúc thật tốt. Đi theo bên cạnh Chân tỷ, nếu như ta còn có thể sống sót, ta sẽ đến đón các ngươi...
Nói xong, hắn buông tay ra, Tháp Nhỏ chậm rãi bay ra ngoài.
- Đậu xanh!
Tháp Nhỏ kinh hãi nói:
- Tiểu tử ngươi đừng suy nghĩ lung tung, ta có át chủ bài, trước đó ta vẫn luôn giả bộ yếu ớt, ta thật sự đang giả bộ yếu ớt... Ngươi tin ta đi! Ta...
Nó cách Diệp Quan càng ngày càng xa...
Nhìn thấy Diệp Quan không có ý tứ dừng lại, Tháp Nhỏ cả giận nói:
- ĐM, ta là Tháp gia của ngươi, con mẹ nó, ta là Tháp gia của ngươi! Vào thời khắc cuối cùng, không ngờ ngươi lại bỏ rơi ta? Ngươi làm như vậy có thú vị không? Ngươi cảm thấy đủ ý nghĩa sao? Mau giải trừ phong ấn cho ta... Tiểu Hồn... Mau giải trừ phong ấn cho ta!
Tiểu Hồn run giọng nói:
- Tháp gia, ta cũng bị tiểu chủ phong ấn
Tiểu Hồn đang ở trong tháp.
Tháp Nhỏ: "..."
Cứ như vậy, Tháp Nhỏ và tiểu Hồn bị phong ấn bay vào phòng Từ Chân.
Mà giờ khắc này, Từ Chân đang đứng trước cửa sổ, nàng chăm chú nhìn về phía cuối con đường xa xa, bóng lưng Diệp Quan đang chậm rãi biến mất ở cuối con đường.
Lòng bàn tay Từ Chân mở ra, Tháp Nhỏ rơi vào trong tay nàng.
Tháp Nhỏ run giọng nói:
- Chân Thần... Ngài khôi phục ký ức rồi sao?
Từ Chân lắc đầu.
- Xong rồi
Tháp Nhỏ buồn bã nói:
- Tiểu tử này... hắn nhất định là đã ý thức được điều gì đó. Hắn nhất định là đã ý thức được điều gì không bình thường, cho nên hắn mới phong ấn tiểu Hồn và ta ở đây... Hắn là người thông minh như vậy, chắc chắn hắn biết một số nguy hiểm mà ta không biết... Không được, ta phải đi giúp hắn... Nhưng hiện tại ta không thể động đậy được...
Nó thật sự có chút nóng nảy.
Tiểu Hồn vẫn tương đối bình tĩnh:
- Tháp gia, không cần vội, hỏi Chân Thần thử...
Tháp Nhỏ tỉnh ngộ lại, vội vàng hỏi:
- Chân Thần, ngài có cách giải trừ phong ấn của chúng ta không?
Từ Chân lắc đầu.
Tháp Nhỏ nghi hoặc:
- Sao có thể... Ngài lợi hại như vậy, ngài... Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, ký ức của ngài chưa khôi phục, thực lực của ngài cũng chưa thật sự khôi phục... Sở dĩ hắn không giúp ngài khôi phục ký ức, cũng là vì không muốn ngài cuốn vào trong trận đại chiến này...
Từ Chân im lặng không nói.