Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 4231 - Chương 4231: Ta Có Bạn Trai Rồi

Chương 4231: Ta có bạn trai rồi Chương 4231: Ta có bạn trai rồi

Tháp Nhỏ vội la lên:

- Vậy phải làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ...

Từ Chân đột nhiên cầm lấy Tháp Nhỏ, xoay người rời khỏi phòng, đi tới trên đường.

Lúc này mặc dù là mười hai giờ trưa, nhưng trên đường vẫn vô cùng náo nhiệt, nam nữ đều rất đông.

Từ Chân đi lung tung không có mục đích trên đường phố.

Bản thân nàng đã cực kỳ đẹp mắt, lại mặc cổ trang, tất nhiên thu hút không ít người, lại thêm đi một mình, vì vậy rất nhanh đã có người đến gần.

Một nam tử đi tới, nho nhã lễ độ:

- Cô nương đi một mình?

Từ Chân nhìn nam tử, không nói gì.

Nam tử mỉm cười nói:

- Không biết ta có thể vinh hạnh mời cô nương uống nước không?

Từ Chân lắc đầu, đi về phía xa.

Nhìn thấy Từ Chân có vẻ không phản kháng lắm, lòng tin của nam tử lập tức tăng lên gấp bội, y vội vàng đi theo:

- Cô nương, nếu hôm nay không tiện, có thể lưu lại phương thức liên hệ không, ngày khác ta...

Từ Chân quay đầu nhìn nam tử:

- Ta có bạn trai rồi

Nam tử còn muốn nói gì, Từ Chân đột nhiên đi tới trước cửa lớn, nơi đó có một bức tượng đá, nàng nện xuống một quyền.

Oanh!

Tượng đá lập tức hóa thành bột mịn.

Nam tử ngây người.

Từ Chân phủi tay, đi về phía xa.

Nam tử lạnh cả sống lưng, y tự nhiên không dám tiếp tục tiến lên bắt chuyện, bởi vì y biết, nếu y nói nhảm thêm một câu, đối phương sẽ không chút do dự đấm một quyền về phía đầu y.

Thật đáng sợ.

Nam tử xoay người bỏ chạy.

Từ Chân đi trên đường phố phồn hoa náo nhiệt, ánh mắt không có tiêu cự, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tháp gia cũng không nói gì thêm, nó và tiểu Hồn đều bị Diệp Quan phong ấn, mà lấy thực lực hiện tại của Diệp Quan, có thể bài trừ phong ấn của hắn, toàn bộ Hệ Ngân Hà, cũng chỉ có hai người, một người là Chân Thần khôi phục toàn bộ thực lực, một người là chủ nhân Đại Đạo Bút.

Nhưng vấn đề là, hai người kia, một người bị phong ấn thực lực, một người còn chưa khôi phục...

Lúc này, đột nhiên có mưa rơi.

Người trên đường vội vàng trốn mưa, còn Từ Chân không hề trốn mưa, nàng cứ như vậy đi trong mưa...

Nàng cố gắng muốn nhớ lại gì đó, nhưng không biết tại sao nàng lại không nhớ ra được điều gì...

Vì sao lại chết?

Nàng có chút mờ mịt, rõ ràng mình để ý hắn như vậy, vì sao lại không nhớ nổi bất kỳ chuyện gì đã từng liên quan tới hắn?

Vì sao?

Mưa càng lúc càng lớn.

Từ Chân cứ đi như vậy...

- Tỷ tỷ, mau vào đây tránh mưa

Lúc này, một giọng nữ tử đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.

Từ Chân quay đầu nhìn lại, một tiểu cô nương ước chừng mười mấy tuổi cầm ô đi ra, nàng bước nhanh đi tới trước mặt Từ Chân, quan tâm nói:

- Tỷ tỷ, sao ngươi lại dầm mưa ở đây?

Nói xong, nàng mở dù, nhưng lại phát hiện ra không thể nói thật, vì thế nàng vội vàng kéo Từ Chân đi vào trong tiệm của mình.

Đây là một tiệm quần áo, xung quanh treo đủ loại trang phục Miêu tộc.

Tiểu nữ hài vội vàng rót một ly nước nóng đưa cho Từ Chân:

- Tỷ tỷ, mau uống chút nước nóng, đừng để bị cảm. Còn nữa, ngươi thay quần áo ướt đi! Quần áo của mẹ ta hẳn là thích hợp với ngươi...

Nói xong, nàng lại xoay người chạy vào trong buồng, chỉ chốc lát sau, nàng cầm một chiếc váy chạy ra, chạy đến trước mặt Từ Chân:

- Tỷ tỷ, ngươi mau thay đi

Từ Chân nhìn tiểu nữ hài:

- Chỉ có một mình ngươi?

Tiểu nữ hài gật đầu:

- Hiện tại chỉ có một mình ta, mẹ ta đi tu tiên với cha ta

Từ Chân có chút kinh ngạc:

- Tu tiên?

Tiểu nữ hài nói:

- Đúng vậy, cách một đoạn thời gian các nàng sẽ trở về một chuyến... Ai nha, ngươi thay quần áo trước đi, nếu không sẽ bị cảm

Từ Chân gật gật đầu:

- Cảm ơn

Nói xong, nàng cầm quần áo đi vào bên trong, nhưng rất nhanh, nàng đứng sững tại chỗ. Ở trên vách tường cách đó không xa, nơi đó treo một bức họa, trong bức họa là một nữ tử và nam tử mặc Miêu phục... Chính là nàng và Diệp Quan.

Nhìn nụ cười sáng lạn của mình trên bức họa, Từ Chân ngây người ở nơi đó, trong nháy mắt, vô số ký ức đột nhiên như thủy triều vọt tới từ sâu trong óc nàng...

Lúc này, cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao mình cố gắng đến mức nào cũng không nhớ nổi chuyện đã từng xảy ra, bởi vì nhân tính của nàng vẫn còn ở đây...

...

Sau khi Diệp Quan rời khỏi Miêu trại, hắn đi tới Ngân Hà học viện. Trở lại nơi này, từng màn đã xảy ra lập tức trào lên trong lòng.

Hắn đi vào học viện, một cỗ khí tức thanh xuân lập tức đập vào mặt, đều là người trẻ tuổi, trong ánh mắt còn có ánh sáng.

Bốn phía cũng có người đang đánh giá hắn, nhìn từ bề ngoài, hắn vô cùng trẻ tuổi, chỉ mới hai mươi tuổi, vẻ ngoài của hắn cực cao, lại mặc cổ trang, bởi vậy, vừa đi vào đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác, đặc biệt là nữ tử.

Vĩnh viễn đừng đánh giá thấp lòng yêu cái đẹp của một nữ nhân, các nàng điên cuồng lên, nam nhân xa xa không thể so sánh.

Bình Luận (0)
Comment