Chủ nhân Đại Đạo Bút nói:
- Chẳng lẽ ta không phải huynh đệ ngươi?
Vô Biên Chủ nói:
- Vô Thượng Ý Chí muốn diệt thế chứ không phải Dương gia muốn diệt thế
Chủ nhân Đại Đạo Bút trầm mặc.
Vô Biên Chủ nói:
- Lần sau nếu chúng ta gặp lại, ngươi đừng nương tay, ta cũng sẽ không. Ngươi yên tâm, nếu ta chết trong tay ngươi, ta sẽ không trách ngươi
Nói xong, y theo Diệp Quan đi ra ngoài, khi đi tới cửa, đột nhiên y lại nói:
- Nhớ trả tiền rửa chân hôm nay
Chủ nhân Đại Đạo Bút: "..."
Nhìn hai người biến mất, trong mắt chủ nhân Đại Đạo Bút hiện lên một vòng phức tạp, cuối cùng thấp giọng thở dài.
...
Ở bên ngoài.
Vô Biên Chủ đột nhiên nói:
- Nếu bây giờ chúng ta động thủ, có thể chế ngự tên này không?
Diệp Quan cười nói:
- Hẳn là không thể
Vô Biên Chủ gật đầu:
- Ta cũng cảm thấy không thể
Nói xong, y nhỏ giọng thở dài.
Rất nhanh, hai người đã đến giữa tinh không, mà khi đi ngang qua hỏa tinh, Diệp Quan dừng bước, hắn quay đầu nhìn hỏa tinh kia.
Ánh mắt Vô Biên Chủ cũng rơi vào trên viên hỏa tinh kia, trên viên hỏa tinh kia, có một cỗ khí tức cực kỳ cường đại.
Diệp Quan nói:
- Trước đây chủ nhân Đại Đạo bút có từng nói tới hỏa tinh này không?
Vô Biên Chủ lắc đầu:
- Không, tên này rất kín miệng, tuyệt không tiết lộ một số chuyện cơ mật. Nhưng ta có thể khẳng định, y có quen biết với người trên hoả tinh này
Diệp Quan gật đầu, hắn lại quay đầu nhìn lại, ánh mắt xuyên qua thời không vũ trụ tinh hà vô tận, cuối cùng hắn gặp được một đám Long tộc...
Ánh mắt của hắn dừng lại trên thân người nào đó một lát, sau đó thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói:
- Tiền bối, chúng ta đi thôi
Trong tình hình hiện tại, những người này duy trì hiện trạng đã từng là kết cục tốt nhất với họ...
Bởi vì lần này đối chiến với Vô Thượng Ý Chí, hắn có một loại dự cảm không tốt, đó là một loại cảm giác chưa từng có.
Rất nhanh, hai người trực tiếp biến mất ở chỗ sâu trong Hệ Ngân Hà.
...
Diệp Quan và Vô Biên Chủ trực tiếp trở về Thủy Vũ Trụ. Sau khi trở về Thủy Vũ Trụ, Diệp Quan phát hiện ra, Thủy Vũ Trụ hiện tại lộ ra một cỗ khí tức căng thẳng, có chút cảm giác mưa gió sắp đến.
Trong phòng trúc.
Diệp Quan gặp được Toại Cổ Kim, hiện tại nàng đã là trợ thủ của Tần Quan, giúp đỡ Tần Quan chưởng quản Tiên Bảo Các.
Nàng vừa đến đã thể hiện năng lực quản lý khủng bố, lại có sự ủng hộ không chút giữ lại của Tần Quan. Bởi vậy, hiện tại địa vị của nàng trong Tiên Bảo Các tại Thủy Vũ Trụ cực cao, chỉ sau Tần Quan và Diệp Quan.
Nhìn bụng Toại Cổ Kim, Diệp Quan nở nụ cười:
- Sao còn chưa sinh?
Toại Cổ Kim nói:
- Chờ ngươi
Diệp Quan trầm mặc, hắn đương nhiên hiểu ý của Toại Cổ Kim...
Hôm nay Tần Quan cũng làm một bàn đồ ăn, mặc dù Toại Cổ Kim không am hiểu, nhưng cũng làm giúp.
Trên bàn cơm.
Diệp Quan ăn như hổ đói.
Tần Quan mỉm cười nói:
- Đừng vội, không có ai tranh với ngươi
Diệp Quan nhếch miệng cười:
- Mẹ nấu quá ngon
Tần Quan cười nhìn hắn, ấm giọng nói:
- Vậy ăn nhiều một chút
Toại Cổ Kim cũng ăn, nhưng nàng lại cảm thấy có chút cổ quái, bởi vì đây giống như là người một nhà... Đương nhiên, loại cảm giác này cũng rất tốt.
Một lát sau, Diệp Quan đã ăn sạch sẽ.
Diệp Quan buông bát xuống, sau đó nói:
- Mẹ, Thiên Lộ bên kia thế nào?
Tần Quan nói:
- Không có động tĩnh, nhưng...
Nói xong, nàng nhìn Diệp Quan:
- Nhanh thôi, vị kia sẽ xóa bỏ kỷ nguyên này, khởi động lại toàn vũ trụ
Khởi động lại toàn vũ trụ!
Diệp Quan trầm mặc, còn nhanh hơn so với dự liệu của hắn!
Tần Quan nói:
- Lấy thực lực hiện tại của ngươi, Võ Các của Tiên Bảo Các cũng không giúp được gì cho ngươi. Nếu ngươi còn muốn tăng lên một chút, có thể đi Khổ Môn một chuyến. Hiện tại Khổ Môn đã mở miễn phí cho tất cả văn minh... Không chỉ có bọn hắn, địa phương tu luyện của năm đại văn minh chí cao chúng ta cũng đã mở ra cho toàn vũ trụ
Diệp Quan nói ngay:
- Ta đi Khổ Môn một chuyến
Hắn vẫn tương đối cảm thấy hứng thú với loại phương thức tu hành của Khổ Môn.
Tần Quan gật đầu:
- Vậy bây giờ đi đi
Diệp Quan đứng dậy, đang muốn rời đi, dường như nghĩ đến điều gì. Hắn quay đầu nhìn về phía Toại Cổ Kim, cười nói:
- Tiễn ta chứ?
Tần Quan đột nhiên cười nói:
- Ai nha, là mẹ không hiểu chuyện, ta đi đây, ta đi đây
Toại Cổ Kim đỏ mặt.
Diệp Quan vội vàng nghiêm mặt nói:
- Mẹ, con không có ý này, thật sự, con nhân danh cha thề!
- Nhóc ranh.
Tần Quan đứng dậy, nàng đi đến trước mặt Diệp Quan, sau đó nghiêm túc nói:
- Nhớ kỹ, chuyện lần này không phải chuyện của một mình con, mà là chuyện của tất cả mọi người. Bao gồm tất cả người Dương gia và Diệp gia, các nàng tới đây không phải vì ngươi mà là muốn bước ra một bước cuối cùng của bản thân, đạt đến tầng cao hơn... Cho nên, đừng ôm tất cả mọi chuyện vào người mình, con hiểu ý của mẹ không?